Mấy cuộc gọi nhỡ đều là lúc Hạ Hành đang núp trong nhà vệ sinh, Hà Hoan không tim được hắn nên đã gọi đến.
Cả mấy tin nhắn cũng vào lúc đó cả.
[Cậu chạy đi đâu rồi?]
[Có phải uống 'Lựu đạn dưới nước' rồi không thoải mái không? Nó không phải 'Con kiến xanh' đâu, đừng sợ.]
[Cậu có biết tim cậu đang đập nhanh lắm không? Cậu đang ở đâu?]
[Tự cậu rất khó giải quyết, giờ mà có cảm giác gì đều là phản ứng bình thường thôi. Nói cho tôi biết cậu ở đâu, nhé?]
...
Mỗi một cái, đều là Hà Hoan đang tìm hắn, động viên hắn.
Nhưng kể từ khi Hà Hoan tìm được hắn cho đến giờ, không có một cuộc điện thoại hay tim nhắn nào nữa.
Điều này chứng tỏ rất có khả năng y đã nộp đồ hết tất cả thiết bị liên lạc cá nhân, chuẩn bị rời trái đất.
Dây thần kinh mỏng manh nhất chợt bị kích thích.
Kéo theo đó, từ đầu óc đến mỗi một tế bào trong cơ thể như cộng hưởng mà cùng rung động.
Hạ Hành bỗng vọt ra ngoài cửa.
"Hạ Hành! Làm gì thế!" Ngôn Dụ Phong đuổi theo hai bước, không đuổi kịp.
Hắn muốn đi tìm Hà Hoan vô liêm sỉ hay đùa giỡn kia.
Nói nghe đàng hoàng tử tế lắm, nếu anh đã không muốn tôi trở thành pháo thủ của anh nữa, thì còn tới trêu chọc tôi làm gì?
Quản tôi nhiều như vậy làm gì?
Nếu đúng anh không đi mặt trăng, tại sao còn bảo muốn tôi thắng giải đấu? Thắng hay không thắng còn có ích gì đâu?
May mà Ngôn Dụ Phong vẫn nhớ lái chiếc 'Cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-song/384238/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.