Editor: Meow
"Là như vậy sao?" Hạ Hành nhìn đám người ngoài cửa.
Họ nhìn không sót một động tác nào của hắn, như hổ rình mồi.
Thấy đám kia không trả lời, Hạ Hành cười lạnh.
"Muốn đánh thì ra ngoài đánh, nếu làm hư đồ nhà ông mày, thì để mạng chó tụi bây lại đây!"
Nói xong, Hạ Hành nhấc tóc vàng, che trước mình, hùng hổ ra ngoài.
Tóc vàng rất sợ gậy sắt tụi kia đập xuống, vừa đi vừa la.
"Đừng đánh tao! Đừng đánh tao!
Thừa dịp đám lưu manh còn chưa rõ tình huống, Hạ Hành nhanh tay giật lấy một cái gậy sắt, rồi đi cùng chúng.
Trước kia khi còn là quân dự bị, hắn cũng đã được huấn luyện đánh nhau, hơn nữa hắn ra tay vừa nhanh vừa độc, thoáng cái đập bốn năm đứa.
Những người còn lại không ngờ Hạ Hành lợi hại như vậy, đều há hốc mồm.
Tiếng vỗ tay vang lên.
"Lợi hại."
Đường này về đêm luôn náo nhiệt, tiếng vỗ tay này dù không lớn nhưng rất có cảm giác tồn tại.
Hạ Hành ngẩng đầu, thật muốn chửi mẹ nó.
"Hà Hoan! Sao lại là anh!"
Tôi đội nón xanh cho anh hay cướp chén cơm nhà anh?
Sao cứ như âm hồn bất tán vậy?
"Tôi không đến, sao biết cậu lợi hại như thế?" Hà Hoan vẫn mặc áo sơ mi trắng, ngồi trên lan can sắt ở đường đối diện.
Lan can kia đã rất nhiều năm, còn trải qua lửa đạn hai năm trước, đã không còn chắc chắn.
Hà Hoan ngồi đó, hai chân buông thõng, nhìn đặc biệt dài.
Theo nhịp y nói chuyện, còn đung đưa hai lần.
Y vốn lớn lên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-song/275724/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.