Edit: Huỳnh Tâm
Beta: Serein
Trong bãi đậu xe, Lạc Thanh Y vẫn đang đợi.
Cô ấy đang cúi đầu xem điện thoại thì cửa xe được mở ra.
Thấy Thời Diên quay lại sớm như vậy, Lạc Thanh Y ngạc nhiên hỏi, “Sao lại ra sớm thế?”
Thời Diên rũ mi mắt xuống, “Anh ấy không có ở đây.”
“Không có ở đây?”
Thời Diên “ừ” một tiếng, nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi thôi, lát nữa không phải còn ảnh cần chụp sao, đã muộn rồi.”
Lạc Thanh Y có chút thất vọng, một chút hờn dỗi không nuốt xuống được.
Không phải buổi sáng, không phải buổi tối, cố tình là lúc Thời Diên chủ động đi tìm anh thì lại không có.
Có trời mới biết Thời Diên đã khó khăn như thế nào để có thể lấy hết can đảm.
Lạc Thanh Y không thể hiểu rõ hơn, tính cách của Thời Diên đôi khi giống như một con ốc sên với lớp vỏ cứng rắn bên ngoài để bảo vệ trái tim mềm mại và mỏng manh.
Bởi vì bị tổn thương quá nhiều nên ý thức tự bảo vệ của cô mạnh hơn người thường, sống có lý trí và tỉnh táo, cho dù là thứ không thể buông bỏ hay tình cảm, nếu sau khi cân nhắc, cô cho rằng thật sự không có kết quả thì sẽ chịu đựng nỗi đau để buông tay.
Nhưng sự thật là có nhiều điều và cảm xúc đã trải qua sẽ in sâu vào tâm hồn của một người và khắc sâu tận xương tủy. Muốn buông bỏ và quên đi cũng không được, chẳng qua đang tìm cách trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-si/2897706/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.