Edit: Ano
Khi Thời Diên đi ra, đã thấy xe của Bùi Kỵ đậu ở đó.
Anh đang dựa lưng vào xe, trên tay ôm bó hoa hồng đỏ rực như lửa.
Giờ phút này, trên bầu trời chỉ còn lại một tia sáng cuối cùng, quầng sáng màu cam nhẹ nhàng phủ lên người anh, màu sắc giống như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm đêm hôm đó, phản chiếu khuôn mặt âm trầm nhưng vô cùng mềm mại của anh.
Anh mặc vest đen, tay cầm bó hoa, trông có vẻ hơi không hợp.
Nhưng lại có một cảm giác hài hòa không thể giải thích được.
Cứ như thể…họ đang thực sự yêu nhau vậy.
Thời Diên sững sờ trong vài giây, nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Hẳn là bởi vì Lạc Thanh Y nói với anh phải diễn cho thật giống, cho nên anh mới tới đón cô, dọc đường thuận tiện mang theo một bó hoa.
Sau khi lặp đi lặp lại điều này trong lòng nhiều lần, Thời Diên hít một hơi thật sâu trước khi đi về phía anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bùi Kỵ ngước lên, ánh mắt dịu dàng.
Anh nhìn đồng hồ, nhẹ giọng hỏi: “Sao em ra muộn thế.”
Vẻ mặt anh tự nhiên, như không có chuyện gì, đưa hoa cho cô.
Thời Diên đột nhiên bắt đầu tự hỏi liệu anh có phải thực sự không nhớ những gì đã xảy ra hôm qua hay không.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đón lấy đóa hoa trong tay anh, hương hoa hồng xộc vào mũi, cô như lạc vào giữa muôn hoa, mùi hương khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-si/2897702/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.