Nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy bờ biển mênh mông, bãi cát vàng óng, ánh nắng mặt trời tươi sáng, khiến người nhìn thoải mái.
Nước biển xanh theo gió biển tạo nên những gợn sóng, rèm trắng bên cửa sổ bay lên, giống như làn váy của người thiếu nữ đang bay trong gió.
Làn gió mang theo hương vị tanh mặn từ biển thổi tan chút khô nóng trên mặt Thời Diên.
Cô dựa vào lan can ban công, ngẩn người nhìn ra biển, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Lúc này, điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên.
Cầm lên mới thấy WeChat đã bị Lạc Thanh Y oanh tạc.
Lạc Thanh Y: Cô đã đi đâu? Không phải cô về Nam Tầm sao! Cô đã chạy đi đâu!
Lạc Thanh Y: Người đâu!!!
Lạc Thanh Y: Thấy thì nhanh chóng trả lời, nếu không báo cảnh sát.
……….
Thời Diên trực tiếp gửi định vị của mình.
Ngay sau đó, Lạc Thanh Y đã gọi video đến.
Thời Diên muốn cúp máy, ngón tay lại run lên nhấn vào chấp nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt phóng đại của Lạc Thanh Y lập tức xuất hiện trên màn hình.
“Cô đã chạy đi đâu? Nghỉ phép?”
Khi Thời Diên chuyển sang camera sau, quay khắp những khung cảnh xung quanh mới mở lại camera trước.
Trong màn hình, Lạc Thanh Y hoả nhãn kim tinh lập tức phát hiện có gì đó không đúng.
“Đợi đã, tại sao miệng cô lại sưng vậy?”
Tóc hơi lộn xộn, đôi môi đỏ sưng lên, dáng vẻ một hoa trắng nhỏ bị chà đạp.
Thời Diên lập tức chuyển sang cam sau hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh hỏi.
“Có… Có sao?”
Nhưng giọng điệu lại có chút tự tin khó hiểu.
Rất nhanh, Lạc Thanh Y nghĩ đến cái gì, đôi mắt trợn tròn “Đm, không phải cô đến chỗ Bùi Kỵ đấy chứ?!”
“Ừm… anh ấy đến đây công tác.”
“Bây giờ cô đang ở khách sạn nhỉ? Cô định khi nào sẽ trở về?”
Không đợi Thời Diên trả lời, Lạc Thanh Y đã tự hỏi tự đáp: “Hãy thôi đi, đừng vội quay lại, mấy ngày nay cứ chơi đi, bên đoàn phim tôi sẽ xin nghỉ giúp cô.”
Âm thanh từ màn hình truyền đến như sấm đánh bên tai, quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh.
“Nhớ dùng biện pháp bảo vệ đấy!!!”
Đồng tử Thời Diên co rút lại, mặt lần thứ hai đỏ bừng, tay chân luống cuống mà cúp điện thoại, ngăn lại mấy lời nói không phù hợp với trẻ em của Lạc Thanh Y.
…………
Tắt máy, Thời Diên mới thở phào một hơi, tầm mắt vô thức mà nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình điện thoại tối đen phản chiếu ảnh ngược của cô. Thời Diên không nhịn được mà nhìn chằm chằm môi mình vài giây.
Hình như….. Có hơi sưng lên… và tê.
Hình ảnh này giống như nhắc nhở cô nửa giờ trước đã xảy ra chuyện gì, một sự nóng bỏng theo dây thần kinh chạy khắp cơ thể cô. Nghĩ lại, chân cô lại mềm nhũn.
Rõ ràng trong bãi đậu xe, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.
Anh vừa hôn cô vừa mở cửa xe, cúi xuống ấn cô vào ghế xe, bàn tay phải đặt ở sau cổ cô, ấn về phía anh, không cho cho cô chút đường lui nào.
Trong đôi mắt đen thâm trầm lúc đó còn mang chút sắc thái khác, nhìn vào khiến nhân tâm run rẩy.
Lực đạo trên môi cũng không giảm, lại không chút kiêng nể mà khuấy đảo khắp khoang miệng cô như thể muốn lấy đi nốt chút oxy cuối cùng trong phổi cô.
Vải áo vest cọ xát trên làn da lộ ngoài không khí của cô, tê dại lại rùng mình.
Cô không thở được, Bùi Kỵ như vậy cô cũng không thể chống đỡ.
Anh giống như không chịu khống chế.
Một giây trước khi bị hôn ngất, cuối cùng anh cũng tha cho cô.
Cuối cùng anh nói một câu bên tai cô, lộ liễu lại s.ắc tình, trộn lẫn với tiếng th.ở dốc trầm thấp, lại thở dài mang theo chút thỏa mãn… quá tra tấn.
Xấu hổ đến nỗi nhiệt độ cơ thể cô trực tiếp sôi trào, khiến đại não trở nên trống rỗng.
Ngay cả bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt cô vẫn nóng bỏng.
Đắm chìm trong thế giới của mình, Thời Diên không chú ý đến tiếng bước chân phía sau.
Đột nhiên, một cánh tay đặt trên lan can, hơi thở mát lạnh quen thuộc từ phía sau bao bọc lấy cô, một thân hình nóng bỏng sát lại gần cô.
“Nhìn gì mà mê mẩn vậy?”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai, Thời Diên hoảng sợ, không biết sao lại có loại cảm giác chột dạ khi bị bắt gặp.
Cô có chút giấu đầu lòi đuôi mà đáp: “Không… Em không xem gì cả.”
Thời Diên lập tức đặt điện thoại xuống, che giấu mà ho nhẹ một cái: “Anh quay lại khi nào?”
“Vừa xong.”
Thời Diên xoay người, vi lăng hạ, hỏi anh: “Sao anh lại thay quần áo?”
Không biết từ khi nào Bùi Kỵ đã cởi bỏ áo vest, thay vào đó là chiếc áo màu nâu nhạt, và một chiếc quần đen. Vừa đơn giản, giản dị lại vừa trẻ tuổi đẹp, giống như một sinh viên đại học.
Anh hiếm khi mặc đồ có tông màu ấm áp như vậy, càng làm màu da chỗ xương quai xanh trắng hơn, giống như màu của lá rụng vào mùa thu.
Thời Diên vô thức nhìn xuống bộ đồ trên người mình, đứng hình trong chốc lát.
Tại sao… hơi giống đồ tình nhân…
“Đưa em ra ngoài.”
Thời Diên đã bối rối: “Đi ra ngoài? Tại sao lại ra ngoài?”
Anh ấy không đi làm sao?
Bùi Kỵ Môi mỏng khẽ mở: “Vốn dĩ đã muốn đưa em đi dạo.”
Anh dừng lại, giọng điệu thong thả: “Nhưng nếu em muốn ở trong phòng, cũng có thể.”
“…”
Ở lại trong phòng làm gì?
Ban ngày tuyên dâm sao?
Nhận thấy trên mặt lại nóng lên, Thời Diên hít sâu một hơi, giả vờ nghe không hiểu.
“Đi thôi, nhanh lên.”
Cô nghiêm túc ném lại một câu, sau đó cũng không quay đầu mà rời khỏi ban công.
Bùi Kỵ dựa vào lan can, nhìn cô chạy trối chết, bỗng nhiên mỉm cười.
Đây là một hòn đảo nhỏ chưa được mở cho khách du lịch. Do vị trí địa lý, lúc này thời tiết cũng ấm hơn so với trong nước rất nhiều.
Đầu năm ngoái Bùi thị đã mua hòn đảo này và tiếp quản dự án xây dựng của khu nghỉ mát. Ngoài ra, khách sạn năm sao của Bùi thị cũng được xây dựng ở trung tâm của hòn đảo, nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa buôn bán.
Có lẽ bởi vì nó vừa được phát triển, không có khách du lịch. Khung cảnh của hòn đảo không bị ô nhiễm. Trời xanh mây trắng, nước biển trong xanh thấy đáy.
Ngay khi ra khỏi khách sạn, Thời Diên hơi lo lắng việc bị nhận ra. Sau khi đi một lúc, cô thấy rằng hầu hết những người ở đây đều là dân địa phương. Khuôn mặt ngăm đen trên mặt tươi cười thân thiện, nhiệt tình, nhưng lời nói ra loại ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu.
Ở nơi mà không ai nhận ra, tâm Thời Diên cũng thả lỏng hơn chút, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng thoải mái.
Ở hai bên đường, có những quầy hàng nhỏ của người dân địa phương, đầy trái cây địa phương. Dừa tươi to tròn trông khá mê người, Thời Diên không khỏi nhìn nhiều hơn.
“Muốn uống?”
Giọng của Bùi Kỵ đột nhiên vang lên bên tai, Thời Diên nhất thời ngẩn ra, chưa kịp phản ứng đã thấy anh nhấc chân bước về phía quán dừa.
Dáng người anh cao dài, thẳng đứng, cơ thể tỷ lệ vàng, chỉ cần anh đứng xỏ túi quần ở đây thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của không ít người.
Thời Diên đứng bên kia, có vài cô gái đi qua, thường xuyên quay đầu nhìn hướng của Bùi Kỵ, ríu rít không biết đang bàn luận cái gì.
Nhưng theo biểu tình trên mặt cũng có thể đoán ra được.
Đột nhiên có một chút cảm xúc không rõ ràng lan ra.
Vừa vui vẻ lại vừa có chút bực bội.
Một người đàn ông lớn lên hấp dẫn như vậy làm gì.
Mà những người khác lại bị anh hấp dẫn.
Cách đó không xa, ông chủ đã cắt dừa và đưa cho anh, không biết tại sao lại đưa mắt nhìn cô, sau lại quay sang nói gì đó với Bùi Kỵ.
Vẻ mặt luôn lạnh lùng của anh cũng cong lên, trả lời lại.
Chỉ là Thời Diên không hiểu.
Khi Bùi Kỵ trở lại, anh đưa quả dừa cắm ống hút màu hồng nhạt cho cô, Thời Diên tò mò hỏi: “Ông chủ đó nói gì với anh vậy?”
Bùi Kỵ nhàn nhạt nói: “Khen em đẹp.”
Không ngờ anh trực tiếp nói như vậy, khuôn mặt Thời Diên đỏ bừng.
“Ồ…..”
Vốn muốn tiếp tục truy hỏi, bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng vậy nên cô đành phải im lặng uống nước dừa.
Cô ôm trái dừa, sau khi uống một ngụm sẽ thỏa mãn mà cong mắt lên, lông mi dài cong vút, hưng phấn nhìn khắp nơi.
Bùi Kỵ nhìn xuống cô, khóe môi lặng lẽ hạ xuống.
Trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với chủ quán.
“Vợ bạn đang đứng ở kia sao? Thật là xinh đẹp.”
“Ừ, đúng là rất xinh đẹp.”
Đám đông chợ nhộn nhịp, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, lúc này, không biết một dòng người từ đâu đi tới hoà vào đám đông trong chợ.
Trong đám đông chen chúc xô đẩy, tay cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Lòng bàn tay của người đàn ông to rộng, các khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có hơi thô ráp, động tác tự nhiên, dễ dàng mà bao lấy bàn tay cô.
Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay lan ra, giống như nó có thể chạy thẳng tới trái tim.
Xung quanh rất ồn ào nhộn nhịp, nhưng Thời Diên có thể nghe thấy tim đập của mình rất rõ ràng.
— Thình thịch…
Sau khi đám đông đám đông đi qua, Bùi Kỵ vẫn nắm tay cô không buông.
Đi qua một đường dài hàng quán, trên đường phố ít người hơn.
Thời Diên phớt lờ tiếng tim đập kịch liệt trong ngực, toàn bộ đoạn đường đều yên tĩnh và lặng lẽ uống dừa trong tay.
“Có phải rất ngon không?”
“Ừm, rất ngọt. Anh có muốn nếm thử không?”
Thời Diên hỏi anh rồi lại nhìn ống hút màu hồng duy nhất được cắm trên quả dừa có hơi phát sầu, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt thâm thúy của người đàn ông vẫn luôn dừng trên môi cô.
“Em sẽ đi lấy một ống hút khác…”
Cô nói xong muốn quay người rời đi, cổ tay lại bị Bùi Kỵ nắm lấy.
Anh nhẹ nhàng nói: “Không cần rắc rối như vậy.”
Thời Diên ngẩn ra, ngay sau đó, cánh môi đã bị anh ngậm lấy.
Chạm đến cảm giác ướt át, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng xẹt qua môi cô, liếm chút nước dừa còn đọng trên đó.
Một nụ hôn lướt qua nhưng lại bị anh làm cho tràn đầy sắc khí.
Bùi Kỵ đứng thẳng lên, ngón tay nhẹ lau vệt nước trên môi cô: “Nếm được rồi.”
Thời Diên ngơ ngác sững sờ mà đứng ở đó, cảm thấy một dòng máu chạy thẳng lên não, còn chưa kịp hồi phục tinh thần đã bị anh nắm tay tiếp tục dẫn đi.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt công chúng.
May mắn là lúc này bên người không có ai.
Đợi đã… cô đang muốn anh chơi lưu manh sao?
Nhất định là vừa rồi uống nhiều nước dừa quá, uống say luôn rồi.
Nhất định là như vậy.
Đi dạo xung quanh, không biết từ khi nào mặt trời đã dần đi vào đường chân trời.
Đường bờ biển xa tít tắp, ánh hoàng hôn biến bầu trời thành màu tím mộng mơ, sóng biển đập lên bờ không bao giờ dừng lại.
Thời Diên lấy điện thoại chụp rất nhiều ảnh.
Anh chậm rãi đi theo phía sau cô, không nhìn phong cảnh, trong mắt chỉ có thân ảnh kia.
Thời Diên vỗ nhẹ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay lại và hỏi anh: “Bùi Kỵ, anh học tiếng ở đây từ khi nào vậy?”
Anh nghĩ một lúc và trả lời, “Quên rồi.”
Không phải có lệ, mấy năm kia thật sự là học quá nhiều thứ, thật sự là anh không nhớ rõ
“Vậy có phải anh còn biết rất nhiều thứ khác nữa đúng không?”
Anh ừ một cái, “Những thứ cần dùng trên thương trường thì đều sẽ biết một chút.”
Thực ra ngay cả khi anh không nói, Thời Diên cũng có thể đoán được.
Trong những năm chia tay, anh không hề dễ hơn cô.
Nhưng với anh, khi đó rời khỏi Nam Tầm thật ra cũng là chuyện tốt.
Vốn dĩ anh nên như thế này, thay vì bị ràng buộc suốt đời bởi những tội lỗi không phải của mình.,
Ngược lại là cô, cô không chỉ từ bỏ giấc mơ của mình, mà còn làm tổn thương anh.
Cuối cùng, những gì muốn bảo vệ cũng không giữ lại, cuộc sống đều là một mớ hỗn độn.
Nhưng thật may mắn.
Mọi thứ dường như đang dần trở nên tốt hơn.
Buổi tối trở lại phòng tổng thống, Bùi Kỵ đi vào phòng*, kết thúc hội nghị trực tuyến bị trì hoãn vào buổi chiều.
(*Ở đây nghi là “thư phòng” nhưng mà mình nghĩ là phòng ở khách sạn thì sao lại có phòng sách nên để phòng thôi.)
Thời Diên ngồi trên ghế sofa xem kịch bản.
Thật ra cô muốn xuống quầy lễ tân thuê một phòng mới, nhưng hình như mọi người đều cho rằng hai người thật sự là một cặp đôi đã đính hôn.
Vậy nên nếu cô xuống quầy lễ tân thuê một phòng khác thì có vẻ hơi kỳ lạ.
Nhưng nếu tối nay cô ngủ ở đây, hình như cũng…
Không an toàn lắm.
Trong lúc Thời Diên đang rối rắm, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Cô đặt kịch bản xuống, đứng dậy đi mở cửa.
Mở cửa, người đứng ở bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cả hai đều sửng sốt một chút.
Ôn Thư Oánh ánh mắt bình tĩnh mà đánh giá cô, trên môi lại nhanh chóng kéo lên một nụ cười.
Giọng nói của cô ta ngọt ngào dễ nghe: “Xin chào, cho hỏi… ông chủ Bùi đang ở trong sao?”
Thời Diên cau mày, luôn cảm thấy rằng cô ta có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra là ai.
“Xin hỏi cô là…”
Ôn Thư Oánh mỉm cười hào phóng nói: “Buổi chiều tôi có hẹn với ông chủ Bùi, nhưng chuyến bay của tôi bị hoãn, vừa mới tới. Tên tôi là Ôn Thư Oánh.”
Ánh mắt của Thời Diên cứng lại, thoáng chốc đã khôi phục như bình thường.
Có lẽ là do trực giác tự nhiên và giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thời Diên vẫn có thể thìn ra sự thù địch từ nụ cười của cô ta.
Ngay sau đó, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Bùi Kỵ đi tới, cau mày nhìn Ôn Thư Oánh đứng ở ngoài cửa.
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh, đã khôi phục lại vẻ người sống chớ tới gần.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Thấy Bùi Kỵ, đôi mắt của Ôn Thư Oánh sáng lên.
Cô ta không bị sự lạnh nhạt của anh ảnh hưởng, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, “Ông Bùi kêu em đến, khách sạn đã xây xong, em tới làm du khách trải nghiệm.”
Nghe thấy mấy chữ ông Bùi, Thời Diên dường như hiểu ra gì đó.
Hô hấp của cô căng chặt, trái tim như bị cái gì đó chặn lại, vẻ mặt lại không biểu hiện cái gì, ngữ khí vẫn bình tĩnh.
Thời Diên vòng qua anh, làm như không có gì mà nói: “Em vào trước.”
Người đàn ông khẽ liếc nhìn bóng dáng cô biến mất ở chỗ ngoặt, đáy mắt hiện lên một chút ý cười.
“Ông chủ Bùi, người vừa rồi là em gái của anh sao?”
Trước khi đóng cửa, Thời Diên đã nghe một câu như vậy.
Ván cửa cách âm rất tốt, đoạn đối thoại sau cô không thể nghe thấy gì.
Nhưng mất chưa đầy một phút.
Tiếng bước chân trầm ổn, mạnh mẽ vang lên ngoài cửa, sau đó cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Động tác cầm kịch bản của Thời Diên không thay đổi, thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Vừa rồi hẳn là cô đã giữ khoá cửa.
Bùi Kỵ đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn dáng vẻ cô làm như không có gì, mở miệng nói: “Thời Diên.”
Cô phớt lờ anh.
Bùi Kỵ cười như không cười nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nhắc nhở: “Cầm ngược kịch bản rồi.”
………………
Biểu tình của Thời Diên đọng lại trong chốc lát.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô làm như không có gì mà đặt kịch bản xuống, ngẩng lên nhìn anh.
Cô mím môi, muốn hỏi anh nếu không có chuyện gì thì mau đi ra ngoài, đừng làm phiền cô xem kịch bản.
Nhưng lời nói ra lại không nghe theo đại não.
“Như thế nào, anh nói với cô ta em là em gái của anh sao?”
Lời nói vừa ra, Thời Diên ảo não rũ mắt.
Ngay cả cô cũng cảm thấy đủ chua.
Bùi Kỵ đúng ở đó, không vội vàng trả lời cô, dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức biểu tình hiện tại của cô.
Thấy anh không nói, luồng khí trong ngực Thời Diên giống như bị nghẹn lại.
Căn phòng yên tĩnh trong giây lát, Bùi Kỵ đột ngột mỉm cười.
Giọng anh không chút để ý:” Em thấy ai ở cùng phòng khách sạn với em gái sao?”
…………
Thời Diên hít sâu một hơi, lãnh đạm nhìn anh, cánh môi lúc đóng lúc mở
“Nói không chừng anh chính là bi.ến thái.”
Hiếm khi thấy cô như bây giờ, y như một con nhím vậy.
Bùi Kỵ nhìn chằm chằm cô một lúc, liếm môi, cười nhẹ.
Anh thẳng mắt lăng lăng nhìn cô, hỏi:”Mắng anh?”
Anh cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Thời Diên mím môi, dời ánh mắt sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
Cô không bao giờ mắng chửi người.
Trừ khi không nhịn được.
Thấy Bùi Kỵ không có ý định rời đi, Thời Diên gập kịch bản lại, cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.
“Em sang phòng bên cạnh ngủ…”
Nói xong cô đi vòng qua anh ra ngoài, ngay sau đó, cô bị kéo lại ngã vào lồng ng.ực anh.
“Mắng người xong liền muốn muốn chạy?”
Cánh tay anh giữ chặt eo cô. Thời Diên không thể thoát ra được, chỉ có thể ngẩng đầu trừng mắt với anh, khuôn mặt đỏ bừng.
“Bùi Kỵ… anh buông tay…”
Cô ở trong lồng ngự.c anh, bụng dưới Bùi Kỵ căng chặt, ánh mắt tối đi vài phần, ngón tay không nặng không nhẹ mà ấn vào nơi nhạy cảm nhất trên eo cô.
Cả người Thời Diên ngay lập tức cứng đờ, phải cắn môi mới không phát ra tiếng r/ên rỉ.
Bùi Kỵ hài lòng mà cong môi dưới,thấp giọng hỏi: “Anh không làm cái gì, có phải em nên xin lỗi vì đã mắng anh hay không?”
Đêm yên tĩnh, bầu không khí nóng thổi.
Trong đầu Thời Diên đột nhiên xuất hiện từ những lời mà Lạc Thanh Y hét lên trong cuộc gọi video sáng nay.
Ngay lập tức, cô thực sự không dám di chuyển.
Lồng n.gực nóng bỏng kề sát cô, tiếng tim đập mạnh mẽ như xâm nhập vào tai cô, đầy tính xâm lược.
Khuôn mặt của Thời Diên lại đỏ ửng.
Anh nhướng mày, âm cuối mang ý cười có chút ngả ngớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]