Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Sáng hôm sau, ánh nắng ấm áp từ mặt trời xuyên qua tấm rèm tràn vào căn phòng.
Lúc Thời Diên tỉnh lại, bên cạnh giường đã trống không.
Cô đưa tay sờ, phát hiện trên giường lạnh như băng, hiển nhiên là đã đi lâu rồi.
Ngày hôm qua, anh cũng cô đi dạo cả một buổi chiều, chắc là tích tụ không ít công việc nên mới dậy sớm như vậy.
Thời Diên khẽ thở dài, đưa tay tùy tiện cầm lấy điện thoại trên bàn cạnh giường ngủ.
Một tin nhắn chưa được đọc vẫn lặng im nằm ở đầu trang.
Là Bùi Kỵ gửi cho cô vào một giờ trước.
“Anh đang họp.”
Ba chữ ngắn gọn, như thể anh đang báo cáo lịch trình của mình cho cô.
Cô cũng có thèm tra hỏi anh làm gì đâu chứ
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khóe môi Thời Diên vẫn không nhịn được mà âm thầm cong lên, sự thất vọng lúc vừa tỉnh dậy không thấy anh đâu trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Đầu ngón tay gõ nhẹ trên màn hình trả lời anh.
“Ừm.”
Trong phòng hội nghị, slides không ngừng thay đổi, một vị giám đốc điều hành cấp cao của khách sạn đang đứng ở phía trước, trình bày báo cáo.
Đột nhiên, tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, cuộc họp cũng nhờ đó mà gián đoạn.
Mọi người đồng loạt nín thở, biểu cảm ngưng trọng trong chốc lát.
Rốt cuộc là ai gan trời không sợ chết lại quên tắt tiếng điện thoại trước cuộc họp vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-si/2897690/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.