Edit: Tâm
Beta: Ano
Nhìn bóng dáng của Bạch Cẩm Trúc biến mất ở cổng lên máy bay, tảng đá trong lòng Thời Diên vào giờ phút này dường như đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài những ô cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ của sân bay, chiếc máy bay lăn bánh trên đường băng, gầm rú hướng lên bầu trời.
Những gì Bạch Cẩm Trúc nói với cô ngay trước khi rời đi, vang vọng bên tai cô.
Là Bùi Kỵ.
Nơi cô không thể nhìn thấy, anh đã giải quyết quá nhiều lo lắng của cô.
Những cảm xúc ập đến với cô, như dệt thành một tấm lưới dày đặc, bọc trái tim cô trong đó, sưng lên vì đau.
Cô bỗng muốn gặp anh vô cùng.
Ngay lập tức.
Thời Diên cố gắng hết sức để kìm nén hơi ẩm trong mắt, lấy điện thoại di động từ trong túi ra và bấm số của anh.
Điện thoại kêu bíp vài tiếng rồi nhanh chóng được nhấc máy.
Âm thanh ở đầu bên kia có chút ồn ào, không giống ở công ty, có chút quen tai.
Trong lòng Thời Diên đột nhiên dâng lên một trực giác, cô vội vàng hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Đúng lúc này, thông báo ở sân bay vang lên, tựa hồ là từ trên đỉnh đầu truyền đến, hoặc là từ điện thoại di động.
Giọng nói trầm ấm xen lẫn với âm thanh hỗn tạp của điện vang lên bên tai.
Anh nói: “Quay đầu lại đi.”
Thời Diên giật mình, quay đầu lại nhìn.
Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo khoác đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-si/2897658/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.