Chương trước
Chương sau
Mạc Tử Quân ngồi xuống ghế sofa phía đối diện với Tuyết Phàn và Lâm Uyển. Hắn cúi đầu chào bà Lâm cho phải phép, nào ngờ ba ta quay ngoắt mặt sang chỗ khác, tay cầm tờ khăn giấy chấm chấm nước mắt, giống như đã chịu rất nhiều ấm ức vậy.
“Mạc phu nhân, hai mẹ con tôi không dám làm phiền bà nữa. Chúng tôi về trước đây…” Bà Lâm kéo tay Lâm Uyển đứng dậy.
Tuyết Phàn vội ôm lấy bà ta, vỗ vai trấn an:
“Được rồi, chị cứ vào bệnh viện chăm sóc cho anh Lâm đi. Chuyện của Lâm Uyển, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho con bé.”
Rồi bà quay sang nắm lấy tay Lâm Uyển, vỗ nhẹ lên đó:
“Cháu cứ nghỉ ngơi đi, tuần sau hẵng quay lại công ty làm việc.”
Mạc Tử Quân nghe rõ mấy lời này, hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề, bàn tay siết chặt giấu trong túi quần. Đợi khi hai mẹ con Lâm Uyển vừa đi khỏi, hắn đã đứng dậy, bước nhanh về phía Tuyết Phàn:
“Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Con còn dám hỏi? Mạc Tử Quân, sao con lại khiến con bé Lâm Uyển nghỉ việc?”
Mạc Tử Quân cười khẩy, hắn đoán không sai chút nào. Người phụ nữ kia trơ trẽn đến nổi liên lạc về quê, gọi cả mẹ cô ta lên đây lấy lòng Tuyết Phàn để được quay về công ty. Xem ra cách này cũng không tồi!
“Mẹ thừa biết tính con rồi. Nếu như Lâm Uyển không làm gì sai, con cần gì phải đuổi cô ta đi.”
Tuyết Phàn lại gần, đẩy Mạc Tử Quân ngồi xuống ghế sofa. Thấy hắn căng thẳng, bà liền rót một ly trà hoa cúc, đặt ngay trước mặt con trai mình:. Truyện Quân Sự
“Uống đi rồi kể cho mẹ nghe sự tình.”
Tuyết Phàn cũng không tin Mạc Tử Quân lại vô duyên vô cớ đuổi việc Lâm Uyển. Chỉ là mẹ của cô ta đã đến tận đây khóc lóc, kể lể, bà đâu thể làm ngơ được.
Mạc Tử Quân uống xong cốc trà, nghĩ đến mối quan hệ của bản thân và Đình Hạ đang căng thẳng, hơn nữa hắn cũng nhận ra cô đang né tránh mẹ của mình, nên đã quyết định giữ im lặng chuyện Lâm Uyển nói dối mình vào ba năm trước.
“Mẹ không cần biết. Tóm lại, cô ta làm việc thiếu trung thực, không thể giữ lại bên cạnh con được.”
Tuyết Phàn tức giận đập tay xuống ghế. Mạc Tử Quân luôn như vậy, tự ý quyết định nhưng không chịu nói suy nghĩ của mình cho người khác biết. Ba năm trước hắn ly hôn Đình Hạ cũng vậy, khi bà hỏi nguyên nhân, hắn nhất quyết không hé răng nửa lời.
“Con đó, ngày càng quá đáng. Nếu đã không nói rõ nguyên nhân, vậy cứ để Lâm Uyển tiếp tục làm thư ký cho mình đi.”
“Mẹ!” Hắn gắt lên.
Bà còn không rõ tính hắn? Chuyện Mạc Tử Quân đã quyết định, sao có thể dễ dàng thay đổi được?
Tuyết Phàn thở dài thườn thượt, vốn dĩ chẳng muốn làm khó con trai mình, nhưng từ chiều Lâm Uyển đưa mẹ cô ta đến đây, đã ngồi ca thán suốt ba tiếng đồng hồ cũng khiến bà mệt mỏi lắm rồi.
“Con có biết chú Lâm bị ngã ghế phải nhập viện không?”
Mấu chốt chính là chuyện này! Sáng nay ở dưới quê, lúc ông Lâm sang nhà quét dọn bàn thờ cho ông nội Mạc thì chẳng may bị ngã gãy chân, phải vào bệnh viện bó bột. Lâm Uyển biết tin liền đưa ông ấy lên thành phố chăm sóc, để cả mẹ cô ta theo cùng. Đến chiều tối hai người họ sang đây, ai nấy đều bày ra vẻ mặt tội nghiệp để làm khó Tuyết Phàn.
Bà Lâm thương xót cho Lâm Uyển, bảo mệnh cô ta khổ, một thân con gái ở trên thành phố bị người ta chèn ép, bắt nạt. Tuyết Phàn vừa nghe đã biết bà ta ám chỉ con trai của mình. Cũng chẳng biết Lâm Uyển đã làm gì sai khiến Mạc Tử Quân nổi giận đến mức này.
Nghĩ đến tình nghĩa của ông Lâm với nhà họ Mạc, bà đành nhún nhường hai mẹ con bọn họ, quay sang khuyên nhủ Mạc Tử Quân bỏ qua cho Lâm Uyển một lần.
Tối nay Mạc lão gia đi dự tiệc chưa về, nếu không Tuyết Phàn đã để ông đứng ra giải quyết mọi chuyện rồi.
Hắn sau khi nghe mẹ nói vậy, cũng biết bà đang khó xử, lại càng trở nên bài xích với hai mẹ con Lâm Uyển. Trước đây bà Lâm không ít lần nói bóng gió để tác thành cho cô ta và hắn, Mạc Tử Quân không ngại khó chịu ra mặt, vậy mà lần này còn mượn việc chú Lâm bị thương, đến đây làm bộ làm tịch trước mặt mẹ hắn.
“Lâm Uyển ở lại Mạc thị cũng được, nhưng con sẽ sắp xếp cho cô ta một chức vụ khác. Còn làm thư ký cho con, nằm mơ đi!” Mạc Tử Quân thẳng thắn quyết định.
Hắn nói vậy nghe cũng xuôi tai, Tuyết Phàn cũng không bắt ép con trai mình, chỉ cần bà có cớ trả lời cho mẹ con Lâm Uyển là đủ.
“Được rồi, đừng nóng! Tối nay mẹ bị người ta gây khó dễ không thấy tức giận thì thôi, con tỏ thái độ cái gì?”
Bình thường bà vẫn rất thích Lâm Uyển, vì thấy cô ta lanh lợi hiểu chuyện, nhưng sau lần này, tự nhiên lại có hơi mất thiện cảm.
“Không nói nữa. Mẹ, con về đây.”
“Sao phải gấp gáp như vậy? Ngồi yên đó, mẹ còn chuyện muốn nói.” Bà giữ hắn ở lại.
Mạc Tử Quân lo Đình Hạ ngồi ở ngoài xe sẽ cảm lạnh, hắn nóng ruột lắm rồi, bèn hối Tuyết Phàn:
“Mẹ có gì nói nhanh đi, con buồn ngủ lắm rồi.”
Bà vỗ mạnh vào vai hắn, hậm hực:
“Thằng con thối, cả cái dinh thự rộng như vậy không có chỗ cho con ngủ sao?”
Lẽ nào ở chung cư có giấu thứ gì, Mạc Tử Quân sao phải sốt sắng đến vậy?
Tuyết Phàn cũng không có thời gian để ý, vội trở về phòng lấy ra một xấp ảnh. Mạc Tử Quân xem qua mới biết là ảnh của những cô gái độc thân mà bà muốn hắn đi xem mắt.
“Con đã nói với mẹ là không muốn rồi. Tha cho con đi có được không?” Mạc Tử Quân thật sự muốn chắp tay cầu xin bà.
Tuyết Phàn thở dài, khẽ mắng:
“Lần trước bảo dẫn người về nhà, đến nay đã thấy tăm hơi gì đâu? Mạc Tử Quân, nếu con không muốn nhìn thấy mẹ uất ức mà chết, thì cuối tuần này đi xem mắt ngay cho mẹ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.