Dương Thần tĩnh lại trời cũng đã khuya nhìn bà Tư còn đang ngủ , hắn liền đứng lên mặc lại y phục đi ra ngoài .
Qua một hồi Dương Thần đi tới con đường mà hắn đè hiếp Dương Tĩnh Hân gần đó , có một con đường mòn chỉ đủ một người đi .
Dương Thần nhìn sắc trời cũng là 7h tối , hắn liền đi vào đường mòn chừng hơn 300m , đứng lại âm hiểm cười một tiếng dữ tợn , bàn tay thả ra hai miếng thịt cho chúng trốn ở hai bên .
Còn hắn thì đi kiếm một khúc cây to vừa tay ẩn nắp ở đầu đường mòn kiên nhẫn mà đợi .
Cũng chỉ là xóm nhỏ quê nên ban đêm chừng 6h tối là mỗi người đều chui vào mùng nằm ngủ , nên hắn chờ từ 7h đến 11h tối cũng không thấy một bóng người .
Bắt quá Dương Thần rất kiên nhẫn hắn cũng không đợi những người hàng xóm , mà là đợi con Mai coi thử có đi tuần tra hay không mà trả thù hôm bữa bị đánh .
Dương Thần vẫn ngồi ở trong bụi cây ẩn nắp do thân thể được cải tạo , nên mấy con mũi chích hắn cũng không có động một chút .
Không lâu phía xa có một ánh đèn pin pha tới , Dương Thần thấy được tay nhẹ nhàng cầm khúc cây , hai chân tìm điểm tựa để phát lực nhảy ra .
"" Mẹ nó thằng chó đó đâu ta , hay là sợ nên chắc trốn đâu rồi "
Thắng một tay cầm đèn pin tay cầm điếu thuốc lá hút một hơi , phun ra vừa đi vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-sat-dam-ma/1122748/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.