Bách Lý Hùng Phong hai tay vốc một bụm nước rồi khi đi đến trước mặt Vũ Văn Mộng thì đã vơi đi một nửa, và miệng chàng cũng có ngậm một ngụm nước, không thể mở miệng nói chuyện được. Chàng vung tay ra dấu, đoạn nghiêng bàn tay trút nước vào miệng Vũ Văn Mộng.
Thấy nàng nuốt nước một cách khó nhọc, nước chảy tràn ra khóe miệng, chàng xót xa cau mày, đỡ lưng nàng lên, áp môi vào làn môi mọng đỏ của nàng để truyền nước sang.
Vũ Văn Mộng không ngờ một người nghiêm túc như Bách Lý Hùng Phong giờ đây lại trở nên bạo gan như vậy. Khi mà nàng hiểu được dụng ý của chàng, đôi má liền ửng đỏ, nhắm mắt lại để mặc cho tâm hồn bay bổng...
Bao tình nhớ, bao bi thương, bao cơ cực và uất ức, trong một thoáng trao nhau một nụ hôn đã được đền bù.
Trời đất vạn vật như quay cuồng, hai quả tim cùng quay cuồng trong hư vô...
Hồi lâu, tưởng chừng dài như một thế kỷ, lại như chỉ một thoáng ngắn ngủi, bốn vành môi tiếp xúc nhau cuối cùng cũng tách ra.
Bách Lý Hùng Phong mở choàng mắt, với vẻ thỏa mãn nhìn Vũ Văn Mộng vẫn đang nhắm nghiền mắt.
Đôi mi rậm dài kia tựa như hai bức rèm phủ trên cửa sổ linh hồn. Chiếc mũi thẳng thớm như ngọc đẽo, phối hợp với đôi môi mọng đỏ hãy còn run run, tạo nên vẻ thẹn thùa e ấp hết sức dễ thương.
Niềm xúc động dần lắng, Bách Lý Hùng Phong khẽ gọi :
- Mộng muội! Chúng mình đi thôi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phong-sa/3096094/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.