Bách Lý Hùng Phong tuy bị văng ra ngoài bảy thước, song luồng kình lực kia rất ảo diệu, khiến chàng khi rơi xuống chân chạm đất rất vững vàng, không hề té ngã.
Thế nhưng chàng chẳng chút lấy làm cảm kích sự nương tay của Quan Mộng Bình, sau giây lát ngơ ngẩn, chàng tiu nghỉu cúi gầm mặt.
Quan Mộng Bình giọng thương hại :
- Hài tử ngươi đừng buồn, bại dưới tay ta chẳng có chi đáng nhục cả!
Bách Lý Hùng Phong cười cay đắng, lẩm bẩm :
- Một chiêu! Ngay chỉ một chiêu của Thiên Tâm giáo chủ mà ta cũng không chống đỡ nổi, bao nhiêu năm nay tôi luyện võ công làm gì chứ!
Quan Mộng Bình giọng quan tâm :
- Hài tử, ta có làm ngươi bị thương không? Ngươi...
Bách Lý Hùng Phong giọng hậm hực :
- Bà không làm tổn thương con người tôi, nhưng bà làm tổn thương trái tim tôi.
Quan Mộng Bình thở dài :
- Ngươi còn trẻ, tương lai còn dài, chỉ vấp ngã một lần mà đã đau lòng như vậy ư? Trong tương lai những việc khiến ngươi đau lòng hãy còn nhiều lắm!
Bách Lý Hùng Phong ngơ ngác :
- Bà nói vậy nghĩa là sao?
Quan Mộng Bình nghiêm giọng nói :
- Con người phải có tinh thần bất khuất, hễ vấp ngã là phải đứng trở lên, lẽ nào chỉ vì một lần thất bại mà đã chán nản như vậy? Ngươi phải biết trong đạo võ học vô biên, không có ai vĩnh viễn là Thiên Hạ Đệ Nhất, đừng mê tín bốn chữ Thiên Hạ Đệ Nhất, cần phải phấn chấn vươn lên, không được sờn lòng.
Bách Lý Hùng Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phong-sa/141143/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.