Chương trước
Chương sau
Trong Liệt vương phủ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn đùa giỡn với ánh trăng bạc sáng, cảnh tĩnh lặng mà xa xôi đến lạ thường.

Đột nhiên, một bóng dáng cực kỳ gấp gáp bay vụt qua, còn cách mặt hồ một đoạn thật xa nhưng ở giữa không trung đã xẹt qua một đường cong, vội vã lao xuống hồ, làm nước bắn lên tung tóe.

Hiển nhiên, người giống như lửa cháy sắp tới nơi này chính là Đại Tần Chiến thần Chiến Bắc Liệt bị hạ mị dược.

Lúc này, Chiến Bắc Liệt ở giữa hồ, tóc đen toán loạn nổi trên mặt nước, da thịt màu đồng có vài phần ửng hồng, hô hấp dồn dập, yết hầu khô nóng, một cảm giác khó chịu, một cỗ nhiệt nóng rực chạy khắp toàn thân như muốn thiêu đốt, mỗi thớ thịt đều điên cuồng kêu gào dục vọng.

Hắn dùng nội lực cố gắng kiềm chế dược tính đang cuồn cuộn phát huy không ngừng trong cơ thể, phải cố gắng xua đi hình ảnh Lãnh Hạ trong đầu………. Trong lúc bị trúng mị dược kia, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là tới đây, nước trong hồ rất lạnh, ngâm ở đây một đêm thì mị dược kia tự nhiên sẽ được giải. Còn Lãnh Hạ, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ dùng nàng giải độc, là Đại Tần Chiến thần hắn có sự kiêu ngạo của mình, dùng sức mạnh đoạt lấy nàng? Hắn khinh thường!

Còn tìm nữ nhân khác để giải độc, nghĩ hắn còn không nghĩ tới, không phải Lãnh Hạ, hắn không cần!

Chiến Bắc Liệt hắt xì mấy cái, trong đầu tưởng tượng ra cảnh trừng trị tên đầu sỏ, con thỏ nhỏ thằng nhãi con, ngươi chờ ta!

Đêm lạnh lẽo, u buồn, chỉ có trăng tròn treo trên trời đêm tối, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, ánh lên những gợn sóng trên mặt hồ.

Trên mặt hồ phủ đầy sương trắng, nhưng tại chỗ của Chiến Bắc Liệt, xung quanh lại đầy bọt khí ùng ục ùng ục, nóng lạnh song song tra tấn, quần áo trên người ướt sũng, không phân biệt nổi là do nước hồ làm ướt hay do mồ hôi nữa.

Một giọt sương long lanh lăn xuống từ phiến lá, vô thanh vô tức rơi vào bụi rậm, cạnh đó một đôi chân nhỏ gầy chuyển động, bạch y lướt qua, đi về phía xa xa.

Không ai biết một khắc trước đó, Lãnh Hạ đã từng đứng ở gần hồ, nàng rời đi rồi, nơi đây lại biến thành một mảnh trống vắng.

Nhưng mà trong lòng Lãnh Hạ bây giờ lại giống như mặt hồ biếc xanh kia, một bóng người lao xuống, tạo nên những đợt sóng nhẹ, lăn tăn, xóa không được mà hòa cũng không tan, từng đợt sóng nhẹ dần xô vào lòng nàng.

Lúc sắp tới Thanh Hoan Uyển, bước chân hơi ngừng, mày liễu giương lên, xoay người, đi tới uyển lạc mà Mộ Nhị đang ở.

Trong ưng mâu có một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, tiếng thở hổn hển đứt quãng, Chiến Bắc Liệt hai mắt sung huyết, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên khắp người, trên môi đã có vết máu nhỏ, con ngươi đôi lúc thanh tỉnh liền bắn ra hàn quang lạnh khiếp người, cực lực cố gắng áp chế dục vọng.

‘Vút’ một tiếng xé gió chợt vang lên, Chiến Bắc Liệt phản xạ có điều kiện giơ tay lên bắt được ám khí.

Quay đầu nhìn lại, phương hướng bắn ra ám khí có một người mặc bạch y quay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh kia quay người không có một tia lưu luyến, nhìn phía sau lại cảm thấy bộ dáng kia dường như là chạy trối chết.

Chiến Bắc Liệt xòe bàn tay ra, thấy một viên thuốc trong suốt lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay, giống như người đưa thuốc xấu hổ, không được tự nhiên.

Bạc môi không tự giác nhếch lên một độ cong vui sướng, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao,………… Lát sau, Chiến Bắc Liệt sảng khoái cười to, tiếng cười không tan quanh quẩn thật lâu trên mặt hồ.

Mị dược trên người được giải, Chiến Bắc Liệt trải qua một đêm như ở trong địa ngục, tên đầu sỏ kia đương nhiên không có khả năng chạy thoát.

Với sự hiểu biết của hắn về tên nhóc kia, hiện tại nhất định là trốn ở Dưỡng Tâm điện không dám ra ngoài.

Trước cửa Hoàng cung, thị vệ đang nghiêm túc canh cửa, đột nhiên, một người mở to miệng trừng mắt nhìn phía trước, lắp bắp nói: “Kia…………. Kia …………..”

“Canh gác!” Đội trưởng ra lệnh một tiếng.

Vô số thanh âm vũ khí vang lên, thị vệ cầm kiếm phòng ngự, ánh mắt khẩn trương nhìn phía trước, Đại Tần hoàng cung cũng có kẻ dám lỗ mãng.

Từ xa xa một đám mây đen lao tới với tốc độ ánh sáng, lướt thật nhanh tới cửa cung, đi qua nơi nào nơi ấy một mảnh âm trầm, đông cứng, âm phong từng trận gào thét, sát khí dữ tợn bốc lên,………. đợi khi đám mây đen kia tới gần, bọn thị vệ trợn mắt há hốc mồm đứng thành tượng tại chỗ, không kẻ nào dám tiến lên ngăn cản.

Đại Tần Chiến thần đằng đằng sát khí, bộ mặt dữ tợn, hung thần ác sát, thế như chẻ tre tiến vào hoàng cung!

Đại Tần Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện.

“Cái gì?” Tiêu Phượng nhảy dựng lên, hạnh mâu trừng lớn, hô to.

Chiến Bắc Diễn ở bên cạnh bị nàng dọa cho run người, hoảng sợ mở to đôi mắt hồ ly, làm gì còn bộ dạng bí hiểm, bày mưu nghĩ kế, phúc hắc, hắn lao thật nhanh tới trước người Tiêu Phượng, lập tức ngồi xổm xuống vuốt bụng nàng, liên tục nỉ non: “Thai khí! Thai khí a!”

Chiến Bắc Việt bị bộ dạng chân chó của Đại ca dọa cho chấn động, bần thần hồi lâu, trong khoảng thời gian này hắn bị Nhị tẩu nhốt ở sòng bạc, mỗi ngày đều đấu đá túi bụi với Tiểu thái bản kia, cũng ít đến Hoàng cung, trình độ sủng thê của Hoàng huynh càng thêm trầm trọng, quả thực biến thành hai mươi tư hiếu hảo trượng phu!

Không có chân chó nhất, chỉ có càng chân chó!

Tiêu Phượng khoát tay chặn lại, hoàn toàn bị tin giật gân của Chiến Bắc Việt hấp dẫn, vẻ mặt hưng phấn túm lấy hắn, giương nanh múa vuốt hỏi: “Ngươi nói gì? Theo đuổi thê tử? Mị dược? Sao lão nương không biết?”

Chiến Bắc Diễn lại run run, vội vàng đi theo sau, đỡ lấy nàng, liên tục hô to: “Thai khí! Thai khí a! Phượng nhi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Tiêu Phượng ngồi xuống cái ghế hắn vừa đưa, kéo tay Chiến Bắc Việt, một bộ dáng lang sói dụ dỗ tiểu bạch thỏ: ” Đến đây, kể cho Hoàng tẩu…….”

Chiến Bắc Việt chạy qua, ríu rít kể cho Tiêu Phượng, Chiến Bắc Diễn ở bên cạnh vừa ghé sát tai vào nghe ngóng, vừa quan sát Tiêu Phượng, để còn kịp thời chạy tới.

Nhưng vào lúc này, ‘ầm’ một tiếng.

Cửa điện bị người bên ngoài không chút khách khí một cước đá văng!

Ba người đang hi hi ha ha vui đùa đồng loạt run lên, cố gắng tươi cười nhìn ra phía cửa………..

Đại Tần Chiến thần mặt âm trầm, ưng mâu phun ra sát khí lạnh thấu xương, trọng kiếm trong tay lóe hàn quang, cũng ngập tràn sát khí, đứng lặng ở cửa như Tu La địa ngục!

Chiến Bắc Liệt bước từng bước một vào điện, sát khí lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng lan tràn khắp nơi, hướng thẳng tới chỗ Chiến Bắc Việt đang trốn dưới sàng.

Chiến Bắc Diễn nhanh như chớp đưa Tiêu Phượng tới khu vực an toàn rồi chậm rì rì, tiêu sái quay về, rót một chén trà, đưa cho Chiến Bắc Liệt khuyên nhủ: “Bắc Liệt, đừng xúc động a.”

Chiến Bắc Liệt lạnh lẽo đập kiếm lên mặt bàn, nhìn Chiến Bắc Việt đang run rẩy, uống một ngụm trà rồi lạnh lùng nói: “Hôm nay bổn vương phải ăn tươi nuốt sống hắn!”

Chiến Bắc Việt càng run lên, sống chết không dời chỗ trốn, xong rồi xong rồi, Nhị ca phát hỏa, hắn sợ run cả người a!

Chiến Bắc Diễn vuốt cằm, mỉm cười, trong mắt hồ ly xẹt qua một tia gian trá, gật đầu đồng ý nói: “Tiểu tử này cần phải chỉnh đốn một chút, thủ đoạn này thật là đê tiện, hạ lưu, vô liêm sỉ, âm hiểm, bẩn thỉu, bỉ ổi, trơ trẽn,………”

Chiến Bắc Việt lệ rơi đầy mặt, hoàng huynh a, ngươi không giúp đỡ cũng đừng bỏ đá xuống giếng a, tiểu đệ đã đủ thảm, ngươi còn giẫm thêm một cước.

Chiến Bắc Diễn cười như gió xuân ấm áp, nói tiếp: “Nhưng cũng là có ý tốt.”

Hắn nhìn Tiêu Phượng đang ngồi cắn hạt dưa xem kịch ở nơi an toàn, thỏa mãn cười có chút ngây ngô, ho nhẹ một tiếng, vô cùng đắc ý: “Nhìn thấy Hoàng tẩu ngươi chưa, trẫm cũng đã có con rồi.”

Chiến Bắc Liệt nhướn mày, trong đầu lại hiện ra tiểu Lãnh Hạ, da thịt mịn màng, trắng trẻo, lông mi dài cong vút, tay chân bé nhỏ xinh xắn, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng………… Nghĩ tới đây, khóe môi không tự giác nhếch lên, trong chốc lát, cảm thấy con thỏ nhỏ thằng nhãi con vốn phải thiên đao vạn quả đang trốn dưới sàng kia, cũng không quá đáng giận.

Chiến Bắc Liệt lười biếng hừ một tiếng, mày kiếm giương lên,  lạnh lùng nói: “Còn không lăn ra đây cho ta? Chờ lão tử cõng ngươi ra sao?”

Chiến Bắc Việt trộm liếc sắc mặt hắn, cảm thấy hình như không nguy hiểm lắm, chớp chớp mắt, cắn răng một cái bước ra, bước từng bước sợ hãi tới phía trước Chiến Bắc Liệt, đáng thương kêu lên: “Nhị ca!”

Đột nhiên, Đại Tần Chiến thần nhếch miệng cười, …………..

Chiến Bắc Việt cả kinh, thầm kêu không tốt, còn chưa kịp chạy, đã lãnh ngay một quả đấm vào mặt, hắn ngã nhào xuống rồi vội vội vàng vàng muốn bỏ chạy ra ngoài, nhưng ngay lập tức hai cánh tay ở phía sau đã nắm lấy chân hắn kéo về, sau đó……….

Sau đó, chỉ là đánh một chút!

Sau đó………

Sau đó…………

Sau đó chính là tiếng vang hỗn hợp giữa tiếng đánh và tiếng kêu rên thê lương của Chiến Bắc Việt, vang vọng thật lâu trong đại điện……..

Chiến Bắc Diễn và Tiêu Phượng không đành lòng nhìn, thảm, vô cùng thê thảm!

Cảnh tượng này duy trì suốt non nửa canh giờ, Đại Tần Chiến thần vui vẻ thở mạnh, lưu luyến nhìn con thỏ nhỏ thằng nhãi con đang nằm trên đất, cả người xanh tím, thân hình so với người béo còn lớn hơn, trong lòng có vài phần không muốn dừng tay.

Cuối cùng cố gắng áp chế dục vọng mãnh liệt muốn tiếp tục đánh, lại hung hăng gõ đầu hắn hai cái, rồi đi tới bàn bên cạnh rót chén trà, nghỉ ngơi đi.

Chiến Bắc Việt ‘ ai u ai u’ kêu rên đứng dậy, mặt mũi xanh tím, tóc tai bù xù, Tiêu Phượng và Chiến Bắc Diễn nhất thời hoảng sợ, đồng loạt lui về sau vài bước, nuốt vào một ngụm nước miếng.

Hai người nhìn phía Chiến Bắc Liệt với ánh mắt ngưỡng mộ, ý tứ: Xuống tay quá độc ác, Mẫu hậu còn sống cũng không nhận ra được a!

Sau khi Chiến Bắc Việt được ngự y cáng về Ngự y viện, Chiến Bắc Diễn ngồi cạnh Chiến Bắc Liệt tự rót cho mình một chén trà rồi uống một ngụm.

” Nữ nhân mà, luôn luôn sợ hãi thứ gì đó, với thân thủ, tính tình của Lãnh Hạ thì đánh nhau đương nhiên không cần người khác giúp, ngươi muốn thu phục được nàng thì trước hết phải hiểu nàng……….” Hắn vỗ vỗ bả vai Chiến Bắc Liệt, vuốt vuốt cằm, một bộ dáng bí hiểm, già đời: “Nghe lời Hoàng huynh, tìm ra nhược điểm của nàng, giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng, khiến nàng cảm thấy ngươi quan trọng, không thể thiếu!”

Cái này tuyệt đối là có bài bản. Chiến Bắc Liệt được mở mang…….

‘Bốp’ một tiếng, Tiêu Phượng đập mạnh tay xuống mặt bàn, trừng mắt với Chiến Bắc Diễn: “Kinh nghiệm của ngươi rất phong phú a!”

Chiến Bắc Diễn nhất thời giật mình, chạy nhanh tới cầm tay nàng lên xem xét, đỡ nàng ngồi xuống rồi khẩn trương nói: “Thai khí! Thai khí a!”

Tiêu Phượng hừ lạnh một tiếng, nhìn sang Chiến Bắc Liệt, ung dung nói: “Đừng nghe hắn, theo đuổi nữ nhân đương nhiên phải hỏi ý kiến nữ nhân, lão nương nói cho ngươi!”

Chiến Bắc Liệt khẽ nhíu mi, Tiêu Phượng hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nói: “Thích vẻ đẹp là bản tính của mỗi người, càng đẹp lại càng tốt phải không? Người nào cũng giống nhau, ngươi thừa nhận chứ?”

Chiến Bắc Liệt nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Hạ, cảnh tượng kia tràn ngập phong tình, thật sự là làm hắn kinh ngạc, gật đầu đồng ý.

Tiêu Phượng rung đùi đắc ý tiếp tục nói: “Cho nên, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần hai chữ.”

Nàng giơ hai ngón tay ra, quơ quơ trước mắt Chiến Bắc Liệt, chớp mắt vài cái, phun ra hai chữ: “Sắc dụ!”

Chiến Bắc Liệt hung hăng nhíu mày, mọi việc hắn đều đã làm, nay còn lưu lạc đến phải sắc dụ?

Tiêu Phượng nhìn bộ dáng Chiến Bắc Liệt mơ hồ liền tức giận, đập bàn!

‘Ầm’

Mặt bàn bị vỗ mạnh đến nỗi mọi thứ ở trên đều nảy lên, nàng đẩy cảnh tay chặn ở trước đang không ngừng hô to: “Thai khí! Thai khí a!” tiến đến trước mặt Chiến Bắc Liệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giáo huấn: “Ngươi vẫn không hiểu điểm mấu chốt sao? Không bỏ qua cái gọi là mặt mũi nam nhân sao?”

Tiêu Phượng nhìn thẳng vào mắt Chiến Bắc Liệt, dõng dạc nói: “Nam nhân là gì? Là dám yêu dám hận!”

Tiêu Phượng phất tay áo, giẫm một chân lên ghế, nói năng lưu loát: “Ngươi không phải là thích Lãnh Hạ sao? Thích một người thì có gì đáng sợ? Sao phải do dự? Ngươi là Đại Tần Chiến thần trên chiến trường giết trăm ngàn địch mà mặt không nhăn một chút, lão nương chỉ nói sắc dụ có một chút mặt liền nhăn thành như vậy.”

Chiến Bắc Liệt chân mày dần dần dãn ra, liền cảm thấy tư tưởng như được khai thông, không phải bản thân thích mẫu sư tử kia sao?

Vì ‘tiểu Lãnh Hạ’ Lão tử liều mạng! Hắn cắn răng một cái nói: “Được.”

Đợi sau khi Chiến Bắc Liệt hùng dũng hiên ngang đi ra ngoài rồi, Chiến Bắc Diễn gọi với theo, thấm thía nói: “Biện pháp của tiểu tử Bắc Việt kia sai nhưng mục tiêu là chính xác a!”

Sợ Chiến Bắc Liệt không hiểu được, Tiêu Phượng phất phất tay nói thẳng: “Đúng vậy, viên phòng là rất quan trọng.”

Sáng sớm ngày thứ hai, bốn trăm thị vệ bắt đầu rồi chạy ra sau núi, nơi này rất nguy hiểm a, đường núi gập ghềnh không nói, còn có vô số mãnh hổ dã thú trong rừng, cùng vô vàn thực vật độc chết người, dân chúng ở quanh đây cũng không dám lên a.

Trong núi ngập tràn sương mù trắng xóa, khiến cảnh sắc trở nên mơ hồ không rõ ràng, Trì Hổ dẫn đầu đoàn người nhanh chóng chạy trong rừng.

Bốn trăm thị vệ vô cùng chú ý lẫn nhau, tốc độ lại không dám chậm chễ, trong vòng một canh giờ phải chạy một vòng quanh núi, gần như một khắc cũng không dám chậm trễ.

Dần dần, bắt đầu có người không theo kịp ở phía sau, một số người thở phì phò, chạy chậm chạp ở phía cuối.

Bỗng nhiên, chợt cảm thấy đau đớn ở lòng bàn tay, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hoa mắt, từ rừng cây vốn tĩnh lặng không có chút dị thường nào lại phóng ra hàng loạt ngân châm.

“Xoạt! Xoạt! Xoạt!……..”

Từng cái từng cái ngân châm giống như mưa bão bắn ra, gào thét mà đi khiến người ta run sợ, bắn về phía bọn họ.

Bọn thị vệ bị biến cố này làm cho kinh ngạc, hô to một tiếng, thi triển võ công để tránh thoát cơn mưa ngân châm này……..

Lúc này bốn trăm người đã bị chia thành hai đội, đội ngũ phía trước không phải chịu cơn mưa này, chỉ có đội ngũ phía sau bị mưa châm quấy nhiễu, phải chống cự toàn lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.