(Thiên y vô phùng: không chê vào đâu được – Kiri: để tên chương thế kia nghe hay hơn nên ta để như thế ^^)
Chiến Bắc Liệt cũng xoay người nhìn lại, ưng mâu nhất thời sáng ngời, khóe môi khẽ cong lên, ẩn chứa sự sủng nịnh nhìn người đang tới.
Nam tử mới tới kia khuôn mặt tuyệt mĩ, khí chất lãnh liệt, y phục là của đội viên Đại Tần, mặc trên người thể hiện rõ sự nhẹ nhàng khoan khoái và nhanh nhẹn, nhưng tư thế cũng không kém phần oai hùng, trong đôi mắt đen lại hàm chứa vẻ lạnh lùng, cách xa người vạn dặm, đến khi nhìn thấy Chiến Bắc Liệt mới có thêm vài phần lo lắng.
“Sao lại vào đây?” Chiến Bắc Liệt chạy tới, nghĩ rằng Lãnh Hạ vào để cổ vũ hắn, trong lòng đang dâng trào hạnh phúc.
Lãnh Hạ khoanh tay đứng đó, ánh mắt lạnh như băng đảo qua bàn tay đang nắm chặt của Đông Phương Lỗ, thong thả trả lời: “Đến chơi đùa một chút.”
Chiến Bắc Liệt nhíu mày, liếc theo tầm mắt của nàng, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ, khuôn mặt lại ẩn chứa vài phần trào phúng, chuyển sang nhìn Lãnh Hạ, thanh âm lập tức chuyển thành lo lắng: “Được!”
Ai không biết Lãnh Hạ thì sẽ nghĩ rằng đây là một thiếu niên tuyệt mĩ, không ai sẽ nghi ngờ rằng đây là Vương phi của Chiến Bắc Liệt, cũng không ai cho rằng nữ tử sẽ vào sân thi đấu.
Lãnh Hạ cũng không cố ý che dấu dung mạo, chỉ thay nam trang rồi xuống sân, chỉ cần là người đã gặp qua nàng thì đều có thể nhận ra, Đông Phương Lỗ cười một cách thô tục, càng cảm thấy hứng thú với nàng, không ngờ nữ nhân này không những xinh đẹp mà còn rất bưu hãn, dám nữ phẫn nam trang xuống sân đấu cầu, ganh đua cao thấp cùng nam nhân!
Lãnh Hạ phất tay một cái, để đội viên vừa bị chút vết thương nhẹ ra sân, ngạo nghễ đứng ở vị trí quân tiên phong.
Đông Phương Lỗ tuy rằng kiêng kị Chiến Bắc Liệt, nhưng cũng xem thường Lãnh Hạ, chỉ là một tiểu nữ tử không biết trời cao đất rộng mà thôi, muốn đùa giỡn thì cho nàng chơi đi, nhân tiện phá hỏng đội hình của Đại Tần.
Thậm chí hắn đã bắt đầu tưởng tượng, lát nữa thời điểm tranh bóng, thân thể sẽ đụng chạm, thân thể mềm mại kia va vào người hắn, chỉ cần nghĩ như vậy, vẻ tươi cười kia lại tăng thêm vài phần đáng khinh, dâm tà.
Khuôn mặt kia rơi vào trong mắt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, hai người cũng không tỏ vẻ gì nhưng sát khí lại tăng thêm vài phần, cười đi, cười đi, lát nữa cho ngươi khóc.
Trận đấu lần này trọng tài là người Tây Vệ nên mới có thể duy trì công bằng, không thiên vị.
Nhưng với đội hình như vậy, hai bên không phải Vương gia cũng là Hoàng tử, làm trọng tài cũng chỉ biết nhìn, nếu nhỡ may nói phải câu nào không đúng …. chọc phải mấy người này thì mạng hắn cũng khó mà giữ được.
Lúc này, Đại Tần Liệt vương và Đông Sở Đại hoàng tử đều đã ngầm đồng ý cho thiếu niên này vào sân, có cho hắn ………….. mười lá gan nữa hắn cũng không dám rút vải đỏ ra để phạt người.
Tiếng trống lại vang lên, trận đấu đang bị tạm dừng tiếp tục, nhưng tiếng trống kia còn chưa tan, trận đấu lại tạm dừng.
Đông Phương Nhuận ở phía xa đã thay đổi y phục, khóe môi mỉm cười, chậm rãi đi tới, y phục màu đen làm vẻ tùy tính sái dật của hắn có thêm vài phần thần bí khó lường.
Hiển nhiên, hắn cũng giống Lãnh Hạ, cũng muốn tham gia trận đấu.
Hắn thong thả bước đến trước mặt hai người, đôi mắt nhẹ chớp, khóe miệng vẫn là một độ cong ôn nhuyễn, cười nói: “Trận đấu hôm nay rất thú vị, Nhuận cũng đến giúp vui.”
Lãnh Hạ liếc mắt xem thường, Chiến Bắc Liệt khóe miệng giật giật, hai người liếc nhau, trao đổi một ánh mắt, im lặng.
Lại một tiếng trống nữa, trận đấu chính thức bắt đầu, tiếng hò hét cổ vũ lại vang lên ồn ào!
Đông Sở bên kia là Đông Phương Lỗ và Đông Phương Nhuận tiên phong, cùng với Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt ở bên này, bắt đầu một trận đấu kịch liệt.
Lúc này thời gian đã qua hơn một nửa, giữa sân người người qua lại như sao khuya đuổi trăng, làm bụi bay mù mịt, nhưng không người nào được cầu, hai bên giằng co quyết liệt, làm thành một thế trận bất phân.
Đông Phương Nhuận bước chân nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, bóng dáng như yến phi trong sân, Chiến Bắc Liệt động tác rất mạnh, rất có lực, có thể so với hổ báo, hai người chính diện giao phong, âm thầm giao thủ!
Chiến Bắc Liệt như bay trong sân, mang cầu tiến lên, lại bị Đông Phương Nhuận dính như hình với bóng cản lại, Đông Phương Nhuận cực kỳ nhanh chóng và điệu nghệ xen ngang một cước, cầu thuận theo chân tiến về phía hắn, Chiến Bắc Liệt quay người móc chân một cái, cầu lại trở về!
Cầu qua qua lại lại giữa chân hai người, hai người xoay quanh cầu, ngươi tới ta đi, giằng co cùng một chỗ.
Đột nhiên, Chiến Bắc Liệt trái phải xung kích, làm một động tác giả cướp lại cầu, rồi quét ra một cước, làm bộ như công kích, bỗng nhiên hơi nhếch miệng, tìm một vị trí hoàn hảo, bất ngờ đá một cước, cầu đột nhiên bay về phía xa xa, tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp.
Đá cầu chi diễn, dụng binh chi kỹ! (Đá cầu là hướng về đùa giỡn, chơi bời, còn dùng binh phải dựa vào bản lĩnh và năng lực)
Đông Phương Nhuận khẽ nhếch đuôi lông mày, vũ phu này có khi cũng thực gian trá.
Trong khi Đông Phương Nhuận đang oán thầm, quả cầu chính là cái đích mà mọi người hướng đến, hai đội đều tập trung lại phía cầu, Đông Phương Lỗ dẫn theo hai đội viên Đông Sở tới trước, ngay sau đó đội viên Đại Tần cũng lập tức tới, giữa sân có bốn năm bóng dáng đen trắng giao nhau, đảo qua đảo lại, kịch liệt tranh giành, bao quanh quả cầu nho nhỏ.
Đột nhiên, một lưu quang xẹt qua, nhanh như chớp lách qua hai gã đội viên Đông Sở, lúc lướt qua Đông Phương Lỗ, khẽ cong khóe miệng.
Thân mình nhanh nhẹn, dưới chân dùng lực, trong nháy mắt đá ra một vòng cung đẹp mắt!
Quả cầu bay cao rơi xuống giữa sân, Chiến Bắc Liệt sớm đã có chuẩn bị, bay lên trời, đá mạnh một cái vào quả cầu đang bay kia, với tốc độ không gì cản nổi, cầu bay vào cầu môn của Đông Sở!
Muôn người hô lớn, Đại Tần đã được năm quả!
Đông Phương Lỗ trừng mắt nhìn Lãnh Hạ – kẻ đoạt cầu của hắn, hắn mà lại bị một nữ tử cướp cầu, Đông Sở Đại hoàng tử mặt mũi chẳng phải là mất hết sao, hận không thể đi lên cắn cho nàng một phát.
Đông Phương Nhuận vẫn ung dung đứng ở giữa sân như trước, nhưng khóe mắt lại hàm chứa ý cười, nhìn nữ tử kia dám cùng một đám nam nhân so cao thấp, thật sự là náo nhiệt, thắng hay thua cũng không quan trọng.
Chiến Bắc Liệt thả người xuống sân, nhìn Lãnh Hạ ở phía xa, chớp mắt một cái rồi quay về tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Ăn ý như vậy, như là đã luyện cả trăm ngàn lần, chỉ cần một động tác cũng có thể hiểu được tâm ý của đối phương.
Mọi người sĩ khí dâng cao, phất cờ hò reo, mãi vẫn không dứt.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp ăn ý, ngươi tiến ta lui, ngươi thủ ta công, mà trái lại Đông Phương Lỗ chỉ có thể như cái đuôi đi theo phía sau Đông Phương Nhuận, bằng không cũng như ruồi bọ, nhảy loạn lên, hoàn toàn mất đi khí thế của quân tiên phong.
Đông Phương Lỗ đang dẫn cầu tiến lên, đột nhiên, bị kiềm hãm.
Lãnh Hạ không biết từ khi nào đã tiến lại gần, bỗng nhiên chặn cầu lại, khẽ hất qua hất lại như trêu tức, dưới sắc mặt tái mét của Đông Phương Lỗ, trực tiếp đá cầu lên không trung.
Ở phía sau, Chiến Bắc Liệt như một chú chim đại bàng to lớn giang đôi cánh rộng, phi thân lên không trung, lập tức nhận cầu, theo sát hắn là một bóng đen, Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt cùng đấu.
Đúng lúc này, ở giữa hai người xuất hiện một bóng dáng như quỷ mị, như sao băng xẹt qua, đá thẳng đằng cầu vào cầu môn Đông Sở! (quả bóng làm bằng mây)
Đằng cầu như một ngôi sao băng tuyệt mĩ xẹt qua bầu trời, phát ra tiếng kêu nhỏ bé nhưng lại như tiếng kêu thắng lợi, lao qua đầu mọi người, trúng cầu môn, gọn gàng nhanh nhẹn!
Trong nháy mắt, mọi người không kịp phản ứng, vô cùng sửng sốt, một lát sau mới hoan hô rầm trời.
Pha cầu này rất đẹp!
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhìn nhau cười, trong tầm mắt nảy sinh sự tín nhiệm và ăn ý, một kích xong việc, nhanh chóng quay về phòng thủ.
Đông Phương Lỗ thần sắc hung ác, nham hiểm quét về phía hai người, lại miết miết cái bao giấu trong lòng bàn tay, trong mắt xẹt qua một tia âm quang lạnh lẽo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trên sân, đội viên hai đội đều tụ tập thành một vòng, lấy quả cầu làm trung tâm, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp vô cùng ăn ý, trong nháy mắt đã vượt hơn nửa sân bên đội kia.
Đúng lúc này!
Chiến Bắc Liệt và Đông Phương Nhuận đang giao thủ với nhau, không biết từ khi nào Đông Phương Lỗ lặng yên tới gần hai người, thừa dịp Chiến Bắc Liệt không để tâm đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, bột phấn vô sắc vô vị lập tức phát tán trong không khí nhưng mọi người lại không thể nhìn thấy.
Đông Phương Nhuận nhướng mày, ý cười trong mắt chuyển qua Đông Phương Lỗ thành một tia lạnh như băng.
Chiến Bắc Liệt lúc tiếp tục đấu đã được Lãnh Hạ nhắc nhở nên sớm có chuẩn bị, sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng nín thở bế khí.
Cùng lúc đó, Lãnh Hạ ở phía xa đá cầu, đằng cầu với tốc độ cực nhanh như xé gió lao tới!
Đằng cầu như có mắt, lao thẳng về phía Đông Phương Lỗ!
Sau đó, rõ ràng nện ở ……
Dưới phần eo, trên phần chân!
“Ngao!”
Đông Phương Lỗ hai mắt mở lớn, đồng tử co rụt lại, hắn vốn đã ngừng thở lại không tự giác hít sâu một hơi, phát ra một tiếng kêu thê lương, cả người ngã về phía sau, sắc mặt tím tái dần, lặn lộn trên mặt đất.
Biến cố này làm mọi người sửng sốt trong phút chốc.
Phía khán giả, có người trừng mắt thành một cái bóng đèn, có người mở miệng thành hình chữ O, có người đang dừng động tác hoan hô, ……..
Tất cả mọi người trong nháy mắt bất động và im lặng, chỉ có tiếng kêu thét của Đông Phương Lỗ trên sân.
Trong lúc mọi người đang dại ra, Lãnh Hạ thản nhiên bước tới trước mặt Đông Phương Lỗ đang lăn lộn, cười vô tội, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thật có lỗi, kỹ thuật không tốt, đằng cầu thoát chân.” (ý nói là vô ý nên cầu rời khỏi chân, nhưng thế này nghe hay hơn nhỉ? ^^)
Phụt ………
Vô số tiếng phụt cười vang lên.
Đằng cầu thoát chân?
Rời khỏi chân liền bay thẳng tới Đông Phương Lỗ cách đó nửa sân?
Bay vào đâu không bay lại bay vào bộ phận yếu hại nhất?
Nhìn mĩ thiếu niên có bộ mặt tuấn tú này nói dối xem, mặt không đỏ tim không loạn, biểu tình vô tội kia, ai thấy mà không tin chứ?
Nhìn Đông Sở Đại hoàng tử kìa, khuôn mặt thì trắng bệch, mồ hôi chảy như tắm, tiếng kêu thì thảm thiết, răng thì nghiến chặt, thật thảm thương.
Đại hoàng tử, cục tức này ngươi đành nuốt xuống đi, đấu cầu thì bị thương là khó tránh, tuy rằng là bị thương cái kia, nhưng Việt Vương không phải là cũng gãy chân sao?
Khụ khụ, cái này gọi là gì?
Không phải không báo mà thời điểm chưa tới!
Trời cao có mắt a ……….. À, không, đằng cầu có mắt a!
Phía khán giả kêu lớn ủng hộ, hay, hay cho một câu đằng cầu thoát chân!
Đông Phương Lỗ cuộn mình lại lăn lộn trên đất, dưới thân vô cùng đau đớn, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra. Ngay sau đó, toàn thân như bị rút hết sức lực, ngay cả sức để quay người cũng không có.
Đông Phương Lỗ cứng đờ nằm trên mặt đất, đã biết là mình vô ý hít phải nhuyễn cân tán mà bản thân đã chuẩn bị, bây giờ phát tác, hận ý trong lòng hắn giống như lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt, hận tím gan tím ruột, để cho nữ nhân này vào sân chính là ác mộng của đời hắn!
Ngay trong lúc hắn đang bị lửa giận bao trùm, thì chợt nghe một câu giải thích của Lãnh Hạ, lửa giận lại ngập đến họng, thiếu chút nữa làm hắn hít thở không thông mà chết.
Đông Phương Nhuận trong mắt hàm chứa ý cười nồng đậm,, tao nhã trả lời: “Đấu cầu mà ngẫu nhiên bị thương là chuyện khó tránh, Hoàng huynh chẳng qua là bị vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Vết thương nhỏ? Nhỏ cái đầu ngươi! Đông Phương Lỗ muốn chửi ầm lên nhưng toàn thân lại yếu đuối, không có lực, thậm chí sức để nói cũng không có, trừng mắt cố chịu đựng nỗi đau ở phía dưới thân.
Lúc này, một đám thái y đầu đầy tóc bạc rốt cục đã chạy tới, thay phiên nhau khẩn trương xem mạch cho hắn, vuốt râu trù trừ nói: “Đại hoàng tử bị thương không nghiêm trọng, nhưng …………… Trong vòng ba năm không thể sinh hoạt vợ chồng, phải dưỡng thương ………..”
Đông Phương Lỗ còn chưa kịp thở phào, nghe thấy câu sau liền hôn mê bất tỉnh.
Đông Phương Lỗ ăn trộm gà còn mất nắm gạo, bị cáng ra ngoài, lúc này trận đấu cơ bản cũng đã kết thúc, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ phối hợp ăn ý, đoạt được sáu quả, chắc chắn sẽ thắng!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt trở về ghế ngồi, Đại Tần quan viên ánh mắt nhìn nàng đã không giống như lúc trước, có vài phần vẻ vang, vốn tưởng rằng Liệt vương thú một phế vật, không ngờ lần trước thay Đại Tần chống lại Bắc Yến khiêu khích, lần này lại song kiếm hợp bích với Liệt vương đấu cầu giật giải quán quân, công chúa Tây Vệ này xứng với Liệt vương của chúng ta, rất xứng.
Tiêu Phượng quơ quơ hai tay, hưng phấn hét lớn: “Tỷ muội tốt, ngươi quá tuyệt vời!”
Lúc này đã chạng vạng, buổi tối trong cung sẽ có yến hội, nên đổi lại cung trang cái đã, Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, đi về phía cung điện của nàng.
Hai người sóng vai mà đi, Tiêu Phượng nắm chặt nắm đấm căm hận nói: “Đông Phương Lỗ kia rất đê tiện, chơi trò bỉ ổi như vậy, làm hại Bắc Việt đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường!”
Lãnh Hạ nhíu mi, nghĩ đến tình trạng thảm hại của Chiến Bắc Việt trước đó, bỗng nhiên cảm thấy quả cầu kia mình đá quá nhẹ ……….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]