Xe ngựa ra khỏi thành Đạc Châu, thẳng tiến về hướng bắc, đi đến tận hai ngày.
Dọc đường đi, Diệp Nhất Hoàng quả thực là âm hồn không tiêu tan, lúc nào đi cũng thấy tiểu tử kia cưỡi lão mã vui tươi hớn hở chạy theo ở phía sau.
Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng đều giống nhau, lão mã ngẩng đầu u buồn nhìn trời còn hắn khóc không ra nước mắt nhìn bóng mọi người đã đi xa.
Đương nhiên, bắt đầu cũng giống nhau, Diệp Nhất Hoàng bám riết không tha, dỗ dành lão mã rồi lại ra roi thúc ngựa chạy theo, cứ thế tuần hoàn.
Chiến Bắc Liệt và đám người Chung Thương đều có thể nhìn ra Diệp Nhất Hoàng không có nội lực, cũng chỉ có chút công phu sơ sài, nếu không thì đã không để cho hắn đi theo mà sớm đã chộp lấy tra khảo.
Còn về vấn đề tại sao hắn biết được chi tiết chuyện giao chiến Yến Tần năm năm trước thì Chiến Bắc Liệt cũng đã đoán được tám chín phần mười.
Chỉ cần nhìn hắn khoác vai hàn huyên với mọi người, lúc đầu ai cũng không biết hắn nhưng mới chỉ mấy canh giờ, cả phủ không ai không biết hắn, thậm chí ngay cả bí mật nhà người ta hắn cũng biết được, bản lĩnh kết thân này thật sự là không thể không khiến người ta cảm khái.
Thiếu niên này được đánh giá là không chuyện gì trong ngũ quốc mà hắn không biết, chắc chắn cũng là nhờ cái tài này, đi khắp đại lục cũng kết giao được khá nhiều bằng hữu, trong đó, có binh lính trên chiến trường cũng không lạ gì.
Cùng lúc, Chiến Bắc Liệt cảm thấy người này thật sự rất thích hợp làm thám tử, hắn chỉ cần khua môi múa mép một chút là cũng thu được kha khá tin tức.
Về phương diện khác, hắn thấy Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, vì sợ nàng đi đường nhàm chán nên cũng cho Diệp Nhất Hoàng này đi theo.
Đến chính ngọ, xe ngựa tới Bình thành.
Bình thành không náo nhiệt phồn hoa như Đạc Châu, chỉ là một thành nhỏ, dừng chân tại một khách điếm, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ xuống xe.
“Con thỏ nhỏ thằng nhãi con, đứng lại cho lão tử!” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên.
Quay đầu nhìn lại, hai mươi mấy người người vạm vỡ đang hùng hổ chạy, có người cầm chùy, có người cầm gậy gộc, vừa chạy vừa hung tợn hét lớn.
Phía trước đám người đó là một thiếu niên đang ra sức chạy, không dám quay đầu, chỉ biết chạy thục mạng.
Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, tiểu tử này đúng là ở đâu cũng gặp.
Thiếu niên chính là Diệp Nhất Hoàng, thỉnh thoảng hắn lại cầm mấy thứ đồ của các hàng quán bên đường ném về phía sau, nhưng không phải ném xuống chân mấy kẻ kia mà là ném vào đầu bọn chúng, ném cho bọn chúng gào thét.
Cứ thế, đám người kia càng bốc hỏa, đuổi theo càng nhanh!
“Đừng chạy! Đứng lại!”
“Chờ lão tử bắt được ngươi, ta sẽ lột da của ngươi ra.”
Diệp Nhất Hoàng đi ngang qua quán nào là vơ lấy đồ rồi ném, có thể cầm được cái gì là ném, làm loạn cả một khoảng phố nhưng sắc mặt lại không có nửa phần áy náy, còn rất kiêu ngạo.
Việc này chắc chắn sẽ có quan phủ giải quyết, hơn nữa cũng không phải chuyện liên quan tới tính mạng, chỉ là tổn hại chút đồ dùng mà thôi, Chiến Bắc Liệt liền cầm tay Lãnh Hạ đi vào khách điếm.
Sau khi lấy một phòng hảo hạng thì dùng một bữa cơm đơn giản.
Một chú chim bồ câu bay tới, Chiến Bắc Liệt lại bắt đầu nghiên cứu tình hình quân sự.
Lãnh Hạ cảm thấy nhàm chán, tự đi ra khỏi khách điếm, dự định sẽ đi dạo Bình thành một chút.
Đột nhiên, vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng người lảo đảo chạy về phía nàng, thân hình Lãnh Hạ chợt lóe làm cho người kia ngã vào khoảng không, đập mặt xuống đất.
Hắn cũng không nổi giận, sau khi lộn một vòng liền gấp gáp nhảy lên, trốn ở sau Lãnh Hạ, túm vạt áo nàng rồi liên tục kêu rên: “Vương phi, cứu mạng a!”
Lãnh Hạ khẽ chớp mắt một cái, người này chính là Diệp Nhất Hoàng.
Lúc này bộ quần áo cổ xưa của hắn đã tan nát, mặt mũi thì đầy tro bụi, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, chỉ có đôi mắt đang nhìn nàng thì vẫn sáng như cũ.
Phía sau, có một nhóm người đuổi tới, người nào cũng hung thần ác sát, quắc mắt nhìn trừng trừng, không phải là hơn hai mươi người vạm vỡ vừa nãy sao.
Bọn họ nhìn thấy cái mông của Diệp Nhất Hoàng ở phía sau Lãnh Hạ thì cũng không nóng nảy, chỉ lớn tiếng cười nhạo.
“Con thỏ nhỏ thằng nhãi con này không phải là rất có bản lĩnh sao? Lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân rất hùng hổ cơ mà.”
“Làm hỏng chuyện tốt của bọn lão tử, sao giờ lại trốn dưới gấu váy nữ nhân?”
“Ngươi có phải là nam nhân không? Lăn ra đây cho lão tử!”
Diệp Nhất Hoàng nửa phần ngượng ngùng cũng chẳng có, tuyệt đối là coi như không có gì, còn rất thoải mái ném cho hắn một nụ cười.
Hắn có ba ưu điểm mà người khác không có.
Thứ nhất, từ trước đến nay, mặc kệ là hoàn cảnh nào, người nào, chỉ cần nói mấy câu, đảm bảo còn thân hơn người nhà.
Thứ hai, biết xem xét thời thế, một mình hắn du lịch trong ngũ quốc, công phu chỉ biết chút ít nhưng vẫn sống rất tốt.
Thứ ba, cũng chính là ưu điểm quan trọng nhất, da mặt dày đến mức có thể so với tường thành!
Dù thế nào hắn cũng túm lấy vạt áo Lãnh Hạ, sống chết cũng không buông tay, đây là Vương phi a, hắn không tin là Chiến thần Liệt vương có thể dễ dàng tha thứ cho những kẻ khi dễ Vương phi của hắn!
Đám người kia cũng phải suy nghĩ một chút, cô nương này là ai, nhìn bộ dáng tiểu tử kia tránh phía sau nàng không hề sợ hãi, chẳng lẽ là một nhân vật lớn?
Nhìn bộ quần áo trên người nàng xem, kiểu dáng tuy rằng đơn giản nhưng vải dệt thì nhẵn nhụi trơn bóng, vừa nhìn đã biết là loại thượng hạng.
Nhìn dung mạo kia……..
Vừa rồi chỉ biết là một nữ nhân, chỉ mải chửi bới tiểu tử kia nên cũng không nhìn mặt, bây giờ nhìn thấy dung mạo nàng, nhất thời hít vào mấy ngụm lãnh khí.
Đẹp!
Thật đẹp!
Dung mạo tựa thiên tiên, mắt phượng mày ngài, đôi mắt kia không hề nhìn bọn họ nhưng lại khiến họ cảm thấy như tê dại, vạn phần quyến rũ!
Bộ dáng tuyệt sắc khuynh thành như thế này thì tuyệt đối là ……….. nữ nhân của một nhân vật lớn!
Đám hán tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi, cũng chưa biết phải làm sao, đang lo sợ là dây vào một nhân vật lớn, nhưng cũng sợ bị mất mặt.
Nghĩ một lát rồi người cầm đầu vênh váo quát Lãnh Hạ: “Nha đầu, chúng ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Hắc Hổ trại, đây là ân oán của tiểu tử phía sau ngươi và các huynh đệ chúng ta, ngươi tốt nhất không nên dây dưa, đi nhanh đi!”
Mọi người ở phía sau nhất thời lấy ánh mắt sùng bái nhìn hắn, quá lợi hại!
Vừa có thể tránh dây dưa với cô nương này lại có thể bảo vệ mặt mũi.
Cao!
Thật sự là cao!
Lãnh Hạ cong cong khóe môi, cảm thấy rất là buồn cười, một cước đá văng Diệp Nhất Hoàng đang túm áo mình không buông, thập phần nghiêm túc gật gật đầu: “Được.”
Diệp Nhất Hoàng nhất thời lệ rơi đầy mặt, Vương phi này rất không có khí tiết, bị bọn họ dọa mà đã đáp ứng rồi.
Ai, rốt cuộc cũng vẫn là nữ nhân a!
Diệp Nhất Hoàng chưa từ bỏ ý định, dù sao thì hắn cũng đã kiên quyết bám lấy Lãnh Hạ, lập tức lại chạy tới túm lấy vạt áo nàng, thêm mắm thêm muối nói: “Mấy tên kia, dám vô lễ với Liệt Vương phi đương triều.”
Bọn đại hán vốn đang bị thanh âm của Lãnh Hạ làm cho mê muội đầu óc, lại nghe thấy tiểu tử này ồn ào cái gì ‘ Vương phi’, nhất thời nổi giận, coi chúng ta là kẻ ngốc sao, cô nương này dù đẹp cũng không thể là Liệt Vương phi!
Tùy tiện lôi ra một người rồi nói kẻ đó là Vương phi, rất vũ nhục trí tuệ của Hắc Hổ trại chúng ta.
Lập tức quát to: “Nha đầu, mau tránh ra, nếu không đi thì bọn lão tử không khách khí!”
Khóe miệng không khỏi nhếch lên, Lãnh Hạ lại đá ra một cước, một cước đá văng Diệp Nhất Hoàng, nhún vai, thản nhiên nói: “Các ngươi tiếp tục.”
Dứt lời, vung tay áo lên, không lưu lại một chút thương hại nào, Diệp Nhất Hoàng bất khuất, lại xông lên, Lãnh Hạ lại đá văng, xông lên, đá văng,……..
Cứ liên tục như thế hơn mười lần, sau đó, Diệp Nhất Hoàng nổi giận, rơi lệ đầy mặt chỉ vào nàng, run rẩy nói: “Liệt Vương phi! Huynh đệ ta nhớ kỹ ngươi! Chờ huynh đệ ta xuống địa ngục, mỗi ngày sẽ đều tới tìm ngươi ngươi uống trà!”
Gào to?
Còn dám gọi Vương phi?
Bọn sơn tặc vốn nhìn thấy hai người dây dưa không dứt, đang tức giận không biết trút vào đâu, bây giờ thì đã giận lại càng thêm giận.
Một kẻ mặt mày dữ tợn rống lên: “Nam giết! Nữ đoạt! Con mẹ nó các ngươi đùa giỡn chúng ta sao, cho là Hắc Hổ trại chúng ta ngồi không sao?”
Trên đường cái, hai bên bắt đầu giằng co.
Một bên, là Hắc Hổ trại đang nổi giận, người đông thế mạnh.
Một bên, một nam một nữ, nam là Diệp Nhất Hoàng đương nhiên là đã nổi giận, còn nữ………
Dân chúng đứng ngoài xem kịch a, nhưng vừa xem kịch vui cũng vừa tiếc thay cho cô nương kia, hai bên thật sự là rất chênh lệch, nhìn một đám Hắc Hổ trại lưng hùm vai gấu, rồi lại nhìn ở bên kia, thiếu niên gầy gò nhu nhược, còn cô nương kia, gió thổi thực sự cũng có thể bay mất.
Lãnh Hạ chắc chắn là không giận, nhưng đám người này muốn muốn động thủ, vậy thì đừng trách nàng không nương tay.
Cho nên, trong nỗi tiếc hận của mọi người, Lãnh Hạ ra tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]