Không đợi hai bên đánh tới lưỡng bại câu thương, Đại Tần chắc chắn sẽ không xuất binh.
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe môi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dặn dò: “Trên đường đi chưa chắc đã yên bình, chỉ vài người đi ngược lại sẽ ổn thỏa hơn.”
Đông Phương Nhuận để lại một đại hoàng tử Đông Phương Lỗ ở Đông Sở, chưa nói đến chuyện hắn để lại người này để làm gì, người này ngu dốt vụng về tầm thường vô vị đến mức nào nhưng chỉ riêng thân phận của hắn đã là nguy hiểm.
Không có hoàng tử nào không muốn ngồi lên cái vị trí kia, Đông Phương Lỗ ở Sở dù có bị Đông Phương Nhuận chèn ép nhưng cũng không thể không có thế lực ngầm của mình.
Đông Phương Nhuận tới đây, dù giấu giếm tốt đến cỡ nào cũng không thể bảo đảm không có bất cứ tin nào bị lộ.
==
Buổi chiều, Chiến Bắc Liệt triệu tập phó tướng để sắp xếp mọi chuyện.
Mọi người nghe nói Chiến Bắc Liệt một mình tới Đông Sở, đều khuyên can: “Bắc Yến sắp khai chiến với Đông Sở, Vương gia đi tới đó một mình, rất nguy hiểm!”
Chiến Bắc Liệt cười khinh miệt: “Trên đời này, kẻ có thể giết được Bản vương còn chưa sinh ra!”
“Nhưng Thất hoàng tử Đông Sở này tính tình âm hiểm, nếu người vào doanh trại Đông Sở, hắn triệu tập tướng sĩ bao vây tấn công Vương gia thì phải làm sao đây?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, chắc chắc nói: “Hắn sẽ không, binh lực Đông Sở không mạnh, đối phó với một Bắc Yến đã quá mệt mỏi rồi, nếu chống lại Đại Tần, bị hai nước giáp công, Đông Sở chắc chắn diệt vong!”
Có người còn muốn nói nữa, Chiến Bắc Liệt giận tái mặt, giơ tay lên ngăn lời họ định nói, quyết định: “Việc này Bản vương đã có tính toán, không cần nhiều lời.”
Sau đó hắn sắp xếp mọi việc trong lúc hắn không có ở đây.
Lần sắp xếp này, đến tận đêm khuya.
Lãnh Hạ không muốn quấy rầy bọn họ, hơn nữa cũng rất muộn rồi, nên nàng chậm rãi bước trong quân doanh một mình.
Đêm khuya thanh vắng, thời tiết này thật lạnh.
Lãnh Hạ kéo vạt áo lại, nắm thật chặt cổ áo choàng, thở ra một làn hơi trắng.
Nàng ngửa đầu, màn đêm ở đây rất yên tĩnh, bầu trời cao cao rộng lớn, có đầy những chấm nhỏ sáng lấp lánh.
Dưới bầu trời đêm như vậy, Lãnh Hạ không khỏi cảm thấy vài phần trống vắng, thế sự vô thường, ai có thể nghĩ được, sát thủ chi vương của thế kỷ hai mươi mốt, sẽ xuất hiện ở đây?
Kiều Thanh, không còn ta nữa, ngươi sống có tốt không?
Bầu trời ở kiếp trước có giống nơi này không?
Có khi nào chúng ta đang cùng nhìn lên một bầu trời không?
Đông Phương Nhuận đi tới từ phía xa xa, nhìn thấy một hình ảnh như vậy của Lãnh Hạ………
Không có dáng vẻ như trong trí nhớ của hắn, sát khí khi mới gặp gỡ trước cửa vương phủ, với sự cảnh giác khi ngoái đầu nhìn tửu lâu phía xa xa.
Lúc gặp lại thì thuận tiện chọc ghẹo tên trộm, trong quán rượu nhỏ thì tự nhiên như thường.
Trên yến hội thì trấn định đối với chất vấn của Mộ Dung Triết, thong dong bình tĩnh đối mặt với công chúa giả.
Trên tiễn yến của Ngũ quốc đại điển, điên cuồng lớn mật ôm hôn Chiến Bắc Liệt.
Hắn vẫn nhớ phong thái khi cô gái kia đi về phía Chiến Bắc Liệt, vẫn nhớ hai người ôm hôn trong bầu trời rực rỡ muôn màu sắc….
Đó là một loại cảm tình khiến hắn đố kị, dưới sự chứng kiến của sứ giả ngũ quốc, vô cùng sâu sắc và nồng hậu.
Mà hôm nay, tất cả những ký ức này gần như biến mất trước một cô gái ngửa đầu nhìn trời đêm, cô đơn ngắm sao, ẩn chứa một nỗi muộn phiền.
Lúc này nàng vẫn đang mặc y phục như nam tử, áo choàng cũng trắng tinh khiết như y phục, trong màn đêm u tối như một ánh sáng trắng tuyệt đẹp khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã không thể rời đi.
Cổ áo choàng lông trắng muốt làm nổi bật hai gò má ửng hồng vì lạnh, phượng mâu sáng long lanh như nước hồ thu dịu nhẹ, nhưng cũng vô cùng lấp lánh, làm những vì sao trên trời cũng mờ đi vài phần.
Nữ tử này, xinh đẹp không giống người thường.
Nàng lắc đầu tự giễu, thở dài, trong đó có vài phần ưu thương.
Nàng thở dài sầu muộn, giống như người con xa xứ đang nhớ về cố hương.
Đông Phương Nhuận không khỏi có vài phần hiểu rõ, hiểu tại sao Đại Tần Chiến thần ái mộ nàng thành si.
Hắn không muốn phá hỏng cảnh tượng hiếm thấy này nên chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Lãnh Hạ cũng đã cảm thấy có người tiếp cận, mặc dù đang đắm chìm trong trong ký ức, nàng cũng sẽ không thả lỏng cảnh giác, đây là thứ đã khắc sâu trong cốt tủy.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Đông Phương Nhuận khóe môi giương lên, híp đôi mắt hẹp dài, chậm rãi bước lên phía trước.
Lãnh Hạ gật đầu coi như chào hỏi, nhưng cũng không nói gì.
Hắn đã thay trang phục của thị vệ, trường bào xanh nhạt, mềm mại như nước.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh nàng, cười quan tâm nói: “Nơi biến giới này rất lạnh, ngươi không có nội lực, nên mặc nhiều một chút.”
Lãnh Hạ nhíu mày nói: “Đa tạ.”
Những lời này Chiến Bắc Liệt đã nói với nàng vô số lần, quan tâm bá đạo, mà giọng của Đông Phương Nhuận lại không cứng rắn như hắn, có một loại chân thật lạ thường.
Hắn và Chiến Bắc Liệt nhìn qua có vẻ khác nhau, lại cực kỳ giống nhau.
Nếu bàn về ngoại hình, hai người đều tuấn lãng.
Một tuấn lãng chói mắt, toàn thân không có một khuyết điểm nào, giống như một kiệt tác của tạo hóa, chỉ cần hắn đứng trước mặt ngươi sẽ khiến ngươi tự ti mặc cảm.
Một tuấn lãng bên trong, tản ra sự tuấn nhã thanh cao, đó là một loại khí chất, ngũ quan bình thường và khí chất ở tổ hợp cùng một chỗ, ẩn chứa sự tao nhã không nói nên lời.
Nếu nói về nội tâm, hai người đều là kỳ nam tử thế gian này hiếm gặp.
Chiến Bắc Liệt bá đạo bất luận trong ngoài, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ, hắn không tránh né bất cứ ai, đường hoàng mà tùy tiện, ngươi muốn xem, ta sẽ cho ngươi xem.
Đông Phương Nhuận bá đạo lại giấu ở bên trong, bên ngoài ôn nhuận khiêm nhường nhưng từ những hành động của hắn là có thể nhận ra vài phần kiêu ngạo cuồng vọng ẩn giấu trong đó.
Lãnh Hạ không thể nói là trong hai người ai tốt hơn ai, thế nhưng trong lòng nàng, đương nhiên là thiên về Chiến Bắc Liệt.
Chiến Bắc Liệt nói câu nào nàng cũng không nghi ngờ, không cần suy nghĩ, nói một là một hai là hai, hắn bày ra trước mặt nàng mặt chân thật nhất của mình.
Nhưng nếu ở chung với Đông Phương Nhuận, câu nói nào của hắn không khiến ngươi nghi ngờ?
Không chừng trong đó còn có một bẫy rập, chờ ngươi nhảy xuống.
Quá mệt mỏi.
Giống như lúc này, trong tiếng nói của Đông Phương Nhuận ẩn chứa một loại mê hoặc, hỏi: “Ta rất hiếu kỳ, lúc này là ngươi nhớ cố hương sao?”
Lãnh Hạ nhướng nhướng mày, biết hắn không chỉ Tây Vệ, nếu là Tây Vệ thì nói thẳng là được rồi, tất nhiên sẽ không nói mờ mịt như vậy, cố hương.
Nàng không đáp mà hỏi lại: “Còn ngươi? Buổi tối không ở trong lều, đi lung tung làm gì?”
“Hôm nay là hợp tác, sau này nhất định sẽ biến thành đối thủ, có cơ hội này, đương nhiên phải đi thăm dò một chút.” Đông Phương Nhuận vui đùa trả lời, đáp xong vấn đề của Lãnh Hạ, lại trở về câu hỏi trước: “Quê quán của ngươi ở đâu?”
Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này, cũng không đợi Lãnh Hạ vòng vo, cười nói: “Lúc đầu, Viên Giáp truyền tin cho ta, nói hắn đã giết Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng mà chưa đầy một khắc sau, ngươi đã sống lại.”
Câu trước hắn nói Tây Vệ hòa thân công chúa, nhưng câu sau lại trở thành ngươi, rõ ràng là phân tách hai người.
Sắc mặt Lãnh Hạ vẫn thế, nhàn nhạt đáp lời: “Nghe ra có vài phần đáng sợ.”
Đông Phương Nhuận ngồi xuống đất, hai tay chống lên bãi cỏ, dáng vẻ khoan thai.
Một lúc sau lại nói: “Đúng là đáng sợ, sau đó ta tra thử về lai lịch của ngươi, một người hoàn toàn khác biệt với An Bình Công chúa, mặc dù phán đoán này có chút vớ vẩn nhưng ta vẫn nghĩ, ngươi không phải là An Bình.”
Không ai sẽ có thay đổi lớn như vậy chỉ trong một khắc, nếu nói ngày trước nàng ngụy trang thì cũng quá gượng ép rồi.
Lãnh Hạ không ngồi xuống theo hắn, nàng cúi đầu nhìn Đông Phương Nhuận, nhún vai hỏi: “Vậy ta là ai?”
Đông Phương Nhuận cũng nhún vai, thuận miệng đáp: “Ai biết được, một sát thủ của một quốc gia nào đó? Thủ lĩnh của một tổ chức? Hay là…….một người khác.”
Lãnh Hạ từ chối cho ý kiến, cũng không nói là phải hay không phải.
Nàng không muốn nói bí mật trong lòng mình cho người khác ngoài Chiến Bắc Liệt: “Thì ra người đó là Viên Giáp, hắn là người đầu tiên khiến ta thua thiệt.”
Đông Phương Nhuận thở dài: “Chân của hắn đã bị các ngươi phế đi, cả đời này đều là một phế nhân.”
Lãnh Hạ không có nửa phần đồng tình, hơn nữa nhìn Đông Phương Nhuận thở dài, càng cảm thấy châm chọc: “Ngươi sắp xếp hắn ở bên Đông Phương Lỗ, dùng hắn để biết hành động của Đông Phương Lỗ, dù Đông Phương Lỗ muốn làm gì ngươi cũng biết, nếu có tác dụng thì âm thầm giúp đỡ, còn nếu vô dụng thì mặc kệ hắn. Thân phận gian tế như vậy, ngươi đã sớm đoán được kết cục của hắn, dù không phải ta thì khi Đông Phương Lỗ phát hiện, hắn cũng sẽ chết.”
“Phải, cho nên kết cục này, có lẽ là tốt nhất.” Đông Phương Nhuận cũng không có chút xấu hổ nào, gật đầu thứa nhận: “Muốn làm đại sự, không thể câu nệ tiểu tiết.”
Hắn ngửa đầu, nhìn thẳng vào Lãnh Hạ, cười nhợt nhạt, trong mắt có vài tia bi thương không nói nên lời: “Phía sau ta có một đám người, ta có trách nhiệm với gia đình và bản thân họ, Đông Sở không giống Đại Tần huynh đệ thân thiết. Nếu ta ngã xuống thì những người phía sau ta đều phải chết cùng, hy sinh một hai người để đổi lấy mạng của những người khác, buôn bán này không thể không làm.”
Lãnh Hạ không cho là đúng, tuy nàng có thể hiểu tại sao hắn như vậy nhưng nàng không thể đồng ý với hắn.
Nhưng giữa hai người, dù có bất kỳ quan hệ gì, nàng cũng không ngốc đến nỗi muốn thuyết phục người này, chỉ thản nhiên đáp: “Đây là sự khác nhau giữa ngươi và Chiến Bắc Liệt.”
Nàng duỗi người, chắc là giờ Chiến Bắc Liệt cũng đã xong, xoay người chậm rãi đi về phía lều lớn.
Cũng không quay đầu lại mà vừa đi vừa nói: “Còn suy đoán kia, thật sự là chuyện không đâu, tắm rồi ngủ đi.”
Đông Phương Nhuận nhìn đóa hoa tuyết xa dần rồi mất hút trong màn đêm đen tuyền.
Hắn ngửa đầu nằm vật xuống, trực tiếp nằm trên mặt cỏ héo rũ, mặt đất lạnh ẩm ướt thấm vào lưng hắn, tiến thẳng đến trái tim.
Nhìn những vì sao nhỏ trên bầu trời, hắn chậm rãi cong môi, cười ôn nhuyễn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]