Nói thật dễ nghe, đây là người có tấm lòng thẳng thắn, nhưng trong mắt của Đông Phương Nhuận, cũng có vài phần ngu ngốc, hắn thấy, chỉ cần đạt được mục đích, quá trình thủ đoạn và vân vân không quan trọng.
Nếu có thể đứng trên đỉnh núi, nhìn non sông vạn dặm, ai không muốn?
Vậy mà lúc này, Đông Phương Nhuận cười cười tự giễu, không khỏi nhớ lại đêm đó Lãnh Hạ đã đánh giá: Đây là sự khác nhau giữa ngươi và Chiến Bắc Liệt.
Đông Phương Nhuận thở dài, thì ra chỉ đơn giản như vậy, chỉ cần không cho hắn cơ hội, chỉ cần không thử, có phải tất cả mọi thứ sẽ thay đổi không?
Hắn đứng dậy, đi vào trong.
Đến khi ngoài cửa động chỉ còn một mình Mộ Nhị, hắn cau mày, cố gắng suy nghĩ về lời hai người kia vừa nói, sau đó lắc đầu, không hiểu.
==
Đến lúc mọi người xuống tới chân núi Đông Lộc, quả nhiên tuyết rơi.
Tuyết cũng không lớn, bay bay trong không trung, nhìn như những nàng tiên tuyết đang nhảy múa.
Đêm khuya tối đen, trên tóc Lãnh Hạ có vương vài bông hoa tuyết xinh đẹp, nàng nhìn sông Sở Yến trước mặt, qua sông này sẽ đến doanh trại Đông Sở, xa xa đã có thể nhìn thấy ánh lửa lập lòe chiếu sáng trong màn đêm.
Lãnh Hạ hơi nhắm mắt một lát rồi khóe môi cong lên, lúc mở mắt đã nhìn thấy ưng mâu sắc bén của Chiến Bắc Liệt.
Hai ánh mắt chạm nhau, truyền đạt ý mà chỉ đối phương mới hiểu.
Mọi người ở đây đều im lặng, nước sông lạnh như băng bỗng dưng dâng trào sóng dữ!
Dưới ánh trăng, trong sông tỏa ra vô số sát khí cuộn trào mãnh liệt.
Hơn mười thích khách lao ra từ trong nước, trong chớp mắt đã hạ xuống bờ, không ai không phải là người nội lực thâm hậu huấn luyện lâu ngày, huyệt Thái Dương gồ lên, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia tinh quang, sát khí dày đặc.
Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chiến Bắc Liệt còn có tâm tình đùa giỡn, bỉu môi nói: “Ngươi giỏi tính toán thật giỏi, khiến Bản vương làm hộ vệ cho ngươi!”
Cùng lúc ấy, hắn điểm mũi chân, ôm Lãnh Hạ đột nhiên lui về phía sau, trong nháy mắt đã cách xa vòng chiến.
Lãnh Hạ hơi nghiêng người tựa vào Chiến Bắc Liệt, thu mình vào trong áo choàng, thản nhiên nhìn trò hay sắp diễn.
Nhìn hai người bàng quan như vậy, Đông Phương Nhuận cũng không tức giận, cười vân đạm phong khinh: “Nhuận tính tới tính lui, lại không tính được Đại Tần Chiến thần sẽ lâm trận bỏ chạy.”
Hắn vừa nói, vừa phi người lên không trung, rơi vào trong vòng vây của hơn mười thích khách đón gió mà đứng.
Vạt áo lay động, ưu nhã mà tiêu sái, nhưng mà trong đôi mắt kia, lại có vài phần bi ai.
Những người kia lại không đánh ngay mà người cầm đầu ôm quyền với hắn, trầm giọng nói rằng: “Thất hoàng tử, đắc tội!”
Dứt lời, hơn mười người cùng xông lên, và Đông Phương Nhuận cười lạnh, quần đấu.
Giữa cái lạnh run người, hắn giơ tay nhấc chân có vài phần ưu nhã, vung tay áo, đá một cái giữa hai chân lộ vẻ cảnh đẹp ý vui, hắn đi lại như thoi đưa, đâm, chém, … từng chiêu sinh hoa. Nhuyễn kiếm trong tay linh hoạt giống như rắn, khí thế như gió lốc, như bay như múa trong đêm tuyết.
Lãnh Hạ chọc chọc Chiến Bắc Liệt, nhướn mày cười: “Thích khách thế này thật hiếm thấy, tiên lễ hậu binh, đúng là hàn huyên trước.”
Trong quan niệm của Lãnh Hạ, nếu ám sát, sẽ phải có nguyên tắc cơ bản của ám sát, giỏi về ẩn nấp, che giấu khí tức, đánh bất ngờ lúc đối phương không để ý, một kích mất mạng!
Mà đám người kia rõ ràng không phải là sát thủ chân chính, mai phục dưới nước sông rất lâu nhưng sát khí lại cuộn trào mãnh liệt đến mức nàng ở trên bờ còn có thể cảm thấy được, sợ người khác không biết bọn họ muốn ám sát sao?
Còn có lúc xuất hiện, lại không nhanh chóng động thủ, giành thế chủ động, mà còn đứng lại hàn huyên cùng đối phương, đây là muốn cho Đông Phương Nhuận thời gian chuẩn bị, hai bên đấu công bằng sao?
Đã như vậy, còn trốn dưới sông làm gì, cảm thấy chuyện chưa đủ nhiều sao?
Lãnh Hạ không khỏi lắc đầu than thở, sát thủ thích khách ở thế giới này thật khiến nàng coi thường, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.
Chiến Bắc Liệt híp mắt quan sát một phen, giải thích cho nàng: “Kim Lân Vệ, mật vệ hoàng thất Đông Sở, những người này không nghe theo lời của bất cứ kẻ nào, dù là Hoàng tử, Vương gia hay là thành viên hoàng thất, bọn họ chỉ bán mạng vì Hoàng đế Đông Sở, chỉ nhận ngọc tỷ không nhận người.”
Hôm nay là bán mạng cho Đông Phương Triệu, ngày mai Đông Phương Triệu xuống đài, bọn họ sẽ không bao giờ nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của hắn nữa, mà chuyển sang nghe lệnh của Tân hoàng đang giữ ngọc tỷ.
Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, hỏi tiếp: “Chỉ có mười mấy người thế thôi sao?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu: “Cụ thể có bao nhiêu người ta cũng không rõ, cái này coi như là cơ mật tối cao của Đông Sở, nhưng chắc chắn không ít như vậy, nhiều cũng không quá nghìn. Những kẻ này đều có thể một địch trăm, Đông Phương Triệu cho rằng Đông Phương Nhuận đơn thân độc mã, phái ra hơn mười người cũng đã là coi trọng hắn rồi.”
Mộ Nhị cũng từng bước từng bước đi tới bên cạnh Lãnh Hạ, Đông Phương Nhuận không có chút quan hệ nào với hắn, đương nhiên hắn sẽ không hỗ trợ.
Ba người Cuồng Phong hưng phấn xem, đứng ở bên cạnh chỉ trỏ.
Thiểm Điện dựa vào vai Chung Thương, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi nói hắn có thể sống được đến lúc nào?”
Chung Thương khuôn mặt nghiêm túc đáp: “Mặc kệ hắn.”
Lôi Minh khoát khoát tay, bộ dáng hăng hái: “Đánh cược a, ta cá là một khắc đồng hồ, một khắc đồng hồ nếu không có người khác hỗ trợ, tiểu tử kia nhất định mất mạng!”
Cuồng Phong nhìn một lát rồi bĩu môi nói: “Làm gì đến một khắc đồng hồ, không thấy lúc này hắn đã lực bất tòng tâm sao?”
Bên này đang nói, bên kia Đông Phương Nhuận quả thực là có chút lực bất tòng tâm, nhưng lại không hoàn toàn vì bị hơn mười người vây công, tám mươi phần trăm đều là do những…. tên kia nói mát làm hắn oán hận, bị những người này chọc tức, sự bi thương trong lòng cũng đã phai đi không ít, bây giờ thì hắn ngứa răng, thật sự muốn cắn cho mỗi tên một phát để phát tiết.
Đông Phương Nhuận vừa đánh, vừa không khỏi cảm thán, ngay cả người như hắn còn có thể bị tức đến nổi giận, có thể thấy, Chiến Bắc Liệt bình thường hung tợn, phải bị những…. thuộc hạ này chọc thành các dạng gì a!
Hắn bỗng nhiên xoay người, né một mũi kiếm hiểm hóc, vừa chạm đất đã nhảy lên, dáng người như mây khói, mềm mại uyển chuyển.
Hắn nói với Chiến Bắc Liệt đang ôm tức phụ xem kịch vui: “Nếu Nhuận chết ở đây thì chiến sự Yến Sở Liệt Vương gia hằng mong làm sao có thể phát triển?”
Đông Sở thịnh hành văn phong, tài tử chỗ nào cũng có, nhưng bàn về tâm huyết……….
Toàn bộ Đông Sở, dám cùng Bắc Yến đối đầu cũng không có mấy người!
Đến lúc đó nói không chừng giải hòa cùng Bắc Yến, trả giá chút ít, mấy lão già kia mềm yếu trên triều đình đương nhiên là mừng rỡ, Bắc Yến cũng lấy lại được mặt mũi, hai nước vui mừng, công sức của Chiến Bắc Liệt toàn bộ tan thành mây khói.
Chiến Bắc Liệt vung tay lên, một chút lo lắng cũng không có, trực tiếp vạch trần hắn: “Nhanh chóng gọi người của ngươi đến đi, dù có thêm lát nữa thì Bản vương cũng sẽ không làm hộ vệ cho ngươi.”
Lãnh Hạ cong môi, rất có hăng hái búng tay một cái, lạnh lùng nói: “Thất hoàng tử, xem ra ngươi không chịu được một khắc đồng hồ nữa đâu.”
Đông Phương Nhuận cười nhợt nhạt, con ngươi giống như sông Yến Sở, bên trong cuồn cuộn dạt dào, ngón tay thon dài khẽ búng một cái………
Vút!
Một ánh sáng chói mắt vút lên trời cao, giống như xé ngang trời đất!
Sau khi phát tín hiệu, hắn không hề ham chiến, thi triển khinh công di chuyển trong Kim Lân Vệ.
Sau nửa khắc đồng hồ, trên mặt sông có thể thấy được một con thuyền to lớn, đi tới từ phía doanh trại Đông Sở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]