Không phải Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt đánh thức, lúc nàng mở mắt, Chiến Bắc Liệt đã đứng trước cửa đá, không biết đứng bao lâu rồi.
Tên ngốc kia vẫn bế nàng, chờ nàng tỉnh.
Chiến Bắc Liệt cong cong khóe miệng, ưng mâu cong như lưỡi liềm, cười tít mắt.
Hắn hôn một cái lên trán Lãnh Hạ rồi nói: “Tức phụ, tỉnh rồi sao?”
“Ừ, tên ngốc này.” Lãnh Hạ nhảy xuống đất, vừa chạm chân xuống nền thì bỗng cảm thấy đau nhức.
Mày liễu hung hăng cau lại, nghỉ ngơi một lúc mà vết thương còn nghiêm trọng hơn!
Chiến Bắc Liệt suýt thì nhảy dựng lên, túm lấy cánh tay Lãnh Hạ, không nói hai lời lại ôm nàng vào lòng, mày kiếm nhíu lại, ai không biết còn tưởng rằng người bị thương là hắn.
Lãnh Hạ nhìn bộ dạng căng thẳng của hắn, trong lòng liền mềm mại, giống như có một dòng suối ấm áp chảy trong nàng.
Nhưng tuyệt đối sẽ không thể hiện ra mặt, nàng nghiêm mặt nói: “Ta không sao, có thể đi!”
Chiến Bắc Liệt cố chấp ôm lấy nàng, hai mắt ẩn chứa sự kiên định: Không cho phép thương lượng!
Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, không ngừng cố gắng, tiếp tục khuyên nhủ: “Nếu phía trước gặp phải cái gì sẽ rất bất tiện.”
Chiến Bắc Liệt bất vi sở động, kiên định như cũ.
(Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)
Lãnh Hạ đổi cách khác: “Bế ta sẽ khiến ngươi khó hoạt động, nếu ngươi lại bị thương thì ai sẽ bảo vệ ta?”
Quả nhiên, bắt đầu từ góc độ của nàng đã có thể làm Chiến Bắc Liệt dao động, sắc mặt rối rắm.
Lãnh Hạ cong cong khóe môi, quyết định dùng chiêu cuối cùng, nhướn người lên hôn Chiến Bắc Liệt.
Mẫu sư tử chủ động hôn làm Đại Tần Chiến thần mê mẩn không tìm được phương hướng……….
Đến lúc Chiến Bắc Liệt cười khúc khích có phản ứng lại, thì Lãnh Hạ đã vững vàng đứng trên mặt đất, nghênh ngang đẩy cửa đá ra, ngọc thủ chỉ về phía trước, khí phách hiên ngang nói: “Đi!”
Đây vẫn là một gian thạch thất nhưng lại không giống những gian trước, chỉ có một cánh cửa mà bọn họ vừa bước vào.
Nói cách khác, không có cửa ra!
Toàn bộ thạch thất được chiếu sáng bằng số dạ minh châu như cũ, nhưng trong phòng cũng chỉ có những viên dạ minh châu đó, ngoài ra không có gì cả, không có đồ vật, không có xương cốt, nhiệt độ trong phòng rất cao, giống như đang trong lò lửa, mới đừng có một lúc mà hai người đã vã đầy mồ hôi.
Chiến Bắc Liệt cau mày, trầm giọng nói: “Ba gian trước đều có xương cốt, trên đường lúc nãy cũng gặp không ít.”
Lãnh Hạ hiểu ý của hắn, ở đâu cũng có xương cốt, chỉ có mỗi nơi này không có gì, có lẽ vì…….. gian thạch thất này không có có bất kỳ nguy hiểm nào, cũng có thể………….
Gian thạch thất này sẽ khiến thi cốt vô tồn!
Mê cung ngầm này đã có từ rất lâu, trong không khí có sự tang thương, âm lãnh, đường đi muôn vàn hiểm trở, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ thì giống như đang đấu cờ,… với cổ nhân ở đây………
Muốn sống sót, phải thắng!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu bước lên một bước.
Cũng trong lúc đó, cửa đá sau lưng ầm ầm đóng lại!
Cũng trong lúc đó, trên vách tường xuất hiện vô số khe khỏ!
Cũng trong lúc đó, từ trong khe tuôn ra vô số những hạt cát mịn màng, dùng tốc độ cực nhanh chảy xuống, những hạt cát nhỏ vàng thoáng chốc đã lan ra khắp nơi.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nói ra cùng lúc: “Chôn sống!”
Đây chính là bức tranh thứ sáu —— chôn sống!
Những hạt cát bé nhỏ tràn ra từ những khe hở cũng vô cùng nhỏ, uốn lượn trên vách tường, nhìn qua giống như một loài thực vật màu vàng đang lay động theo làn gió………….
Trong nháy mắt đã ngập mắt cá chân của hai người!
Cát nhanh chóng ngập đến đầu gối, thắt lưng,…………
Cảm giác thật mịn màng, những hạt cát ánh lên màu vàng nhu hòa dưới ánh sáng của dạ minh châu, chúng có tốc độ bình ổn lại cực nhanh, với tốc độ này, không bao lâu nữa cả thạch thất sẽ bị cát vàng lấp kín.
Nhất thời, bên trong thạch thất yên tĩnh, chỉ còn tiếng cát tràn ra, giống như tiếng gọi của cái chết văng vẳng bên tai Lãnh Hạ.
Chiến Bắc Liệt thi triển khinh công, một tay kéo Lãnh Hạ ra khỏi đống cát, điểm mủi chân một cái, nhanh chóng tìm kiếm ở bốn bức tường.
Hiển nhiên chôn sống cũng không thể khiến xương cốt biến mất, vậy thì gian thạch thất này không có xương cốt chứng tỏ sau mỗi lần nơi này ngập đầy cát, sẽ có một đường thoát cát ra ngoài, để thạch thất khôi phục nguyên trạng, trong thạch thất có lẽ sẽ có cơ quan!
Lãnh Hạ bị Chiến Bắc Liệt kéo, rõ ràng nàng đã làm chậm tốc độ của hắn, nàng bám vào tường rồi vội vàng nói: “Ta có thể tự lo, ngươi tìm đi!”
Chiến Bắc Liệt cũng không chậm trễ nữa, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được cơ quan chết tiệt mà bọn họ cũng không biết nó có hay không, bọn họ đang phải giành giật từng giây với đống cát kia, một giây cũng không thể bỏ lỡ!
Lãnh Hạ nhìn đống cát phía dưới đang lan tràn như hồng thủy, nhanh chóng leo lên phía trên, nhưng mà tốc độ của nàng nhanh mấy cũng không thể nhanh bằng tốc độ tràn ra của cát, lúc này cát đã lấp được hai phần ba gian phòng, cát không ngừng dâng lên, lấp chân nàng, thắt lưng nàng, miệng nàng.
Cát mịn chèn ép lồng ngực khiến hành động của nàng đã bị cản trở, dần dần có cảm giác hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng đã trở nên xa xỉ!
Lãnh Hạ vùng vẫy trong đống cát, chúng sắp đến cổ rồi, nếu Chiến Bắc Liệt còn chưa tìm được cơ quan thì bọn họ thật sự sẽ bị chôn vùi trong thạch thất chết tiệt này.
Lãnh Hạ gắng hết sức để thở, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó, sắc mặt thoáng cái đã đỏ lên, mắt thấy cát sắp chui vào miệng, mũi nàng………
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên, cực kỳ rõ ràng trong không gian yên tĩnh!
Những khe hở trên vách tường đột nhiên đóng lại!
Cát bỗng ngừng dâng lên!
Lãnh Hạ dướn người lên để tránh cát, thở hồng hộc, cố gắng di chuyển về phía trước.
Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt thu tay lại từ chỗ một viên dạ minh châu, và vẻ mặt hoảng hốt của hắn, người này, nhất định là đã bị dọa!
Nàng và Chiến Bắc Liệt đồng loạt thở phào, đúng lúc này…………..
Ầm!
Cát vàng bỗng chốc rút nhanh, Lãnh Hạ cảm giác cát quanh người mình đang bị một sức mạnh to lớn kéo xuống, kéo theo cả nàng.
“Tức phụ!” Chiến Bắc Liệt thét lên một tiếng đau đớn.
Hắn vừa trơ mắt nhìn Lãnh Hạ bị đống cát kia vùi lấp, rơi xuống dưới, sau đó không thấy bóng dáng, trên nền thạch thất hiện ra một cái rãnh sâu hoắm.
Chiến Bắc Liệt không cần suy nghĩ, không có một chút do dự nào liền nhảy xuống, lao xuống cái rãnh đang dần dần đóng lại.
Đây là một thế giới màu đỏ sậm………
Khe này rất sâu, bốn phía đều là vách núi màu nâu, người tuột dần xuống dưới, nhiệt độ lại càng ngày càng cao.
Vực sâu không thấy đáy cuồn cuộn nham thạch nóng chảy, đỏ rực, bọt khí nổi lên không ngừng, nhiệt bốc lên nóng vô cùng.
Tim Chiến Bắc Liệt như bị đao cắt, ưng gắt gao nhìn chằm chằm vực sâu, ánh lửa như nhuộm đỏ hai tròng mắt hắn.
“Bắc Liệt!” Trong không gian đỏ sẫm, một tiếng quát thanh lảnh giống như thiên âm truyền tới tai Chiến Bắc Liệt.
Hắn lập tức ngẩng đầu, liền thấy Lãnh Hạ đang treo ở giữa không trung, bao tay của nàng cắm sâu vào tường, nét mặt nhìn không rõ, nhưng phượng mâu trong veo kia chắc chắn là đang nhìn mình.
Chiến Bắc Liệt bỗng nhiên nhắm mắt lại, mi mắt khẽ run nhè nhẹ, có vài phần ướt át, sự nôn nóng bất an trong lòng cuối cùng đã có thể biến mất.
May mắn!
May mắn!
Hắn rút trọng kiếm ra, hung hăng cắm vào tường, trên vách tường xuất hiện vô số vết kiếm thật dài, đất đá rơi xuống đống nham thạch nóng bỏng liền lập tức biến mất!
‘Cạch!’ một tiếng, bỗng dừng lại!
Lãnh Hạ thở phào một hơi, trong lòng rất ấm áp, không hỏi tại sao hắn lại ngốc như vậy, nhảy xuống theo mình, đáp án này rõ ràng đã khắc sâu trong lòng, đổi lại là mình thì cũng sẽ không chút do dự mà nhảy theo!
Núi đao biển lửa, đồng sinh cộng tử!
Hai ánh mắt khóa chặt lấy nhau, không chớp một cái……….
Tại nơi tràn đầy mùi lưu hoàng gay mũi, trong khe rãnh chật chội, tại vực sâu cuồn cuộn nham thạch nóng chảy, tại nơi nhiệt độ cực cao như muốn hòa tan cơ thể, hai người một thân chật vật, sâu đậm nhìn nhau, ánh mắt ôn nhu đầy tình cảm.
Phía trên truyền đến một tiếng vang thật lớn, hai người ngửa đầu lên nhìn, khe rãnh ở trên đã khép kín hoàn toàn.
Nhưng dù khe kia không khép lại thì hai người cũng không có khả năng quay lại đó, chỉ cần trở lại đó, là phải đối mặt với tình cảnh vừa rồi, chôn sống.
Bên trong thạch thất không có cửa ra nào khác, nếu như về bằng đường cũ, phải đối mặt với vô số cạm bẫy, có lẽ thể lực cũng đã cạn kiệt, dù kết quả có thể nào thì cũng không bằng tìm được đường ra từ đây.
Bao tay có thiên tàm ti chắc chắn, cả người Lãnh Hạ treo trên đó, cánh tay của nàng đã có chút mỏi, nóng như thế làm da đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa.
Nàng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận trong chốc lát, mở mắt ra nói: “Ở đây có gió, nhất định có lối ra!”
Trọng lượng của Chiến Bắc Liệt còn nặng hơn Lãnh Hạ, trọng kiếm cắm ở trên vách đá đã hơi lắc lư, những tảng đá nhỏ không ngừng rơi xuống.
“Ngươi đừng động, ta qua!” Hắn gật đầu, dặn nàng một câu. Đột nhiên, rút trọng kiếm ra, mũi chân khẽ điểm, bay lên đến bên cạnh Lãnh Hạ, trọng kiếm trong tay mạnh mẽ cắm xuống, cắm thật sâu vào tường.
Tới gần Chiến Bắc Liệt mới nhìn rõ tình trạng của Lãnh Hạ lúc này.
Sắc mặt của nàng tái nhợt, cả người chật vật, chỗ cổ tay vì bị treo lâu mà đã xanh tím hết, lúc rơi xuống có lẽ bị va chạm nên máu tươi chảy từ cánh tay xuống, từng giọt từng giọt một.
Chiến Bắc Liệt nhìn một chút rồi miễn cưỡng vận nội lực, đánh một chưởng vào bên cạnh!
Ầm ầm!
Bức tường lay động kịch liệt, vết nứt nhanh chóng lan ra bốn phía.
“Tức phụ, cẩn thận!” Chiến Bắc Liệt không trì hoãn nữa, cố nén khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, vận lực lần thứ hai đánh ra một chưởng.
Ầm!
Bức tường ầm ầm vỡ ra, bụi mù khắp trời, tất cả đá vụn lớn nhỏ rơi xuống khe rãnh, rơi vào nham thạch nóng rực. Bụi mù tản đi liền hiện ra một cửa động nhỏ hẹp có thể chứa được một người, gió thổi ào ào trong động, thổi bớt đi phần nào độ nóng ở đây.
Ngay lúc Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đang thở phào, hai tiếng ‘Răng rắc’ ‘Răng rắc’ vang lên, nơi mà trọng kiếm và bao tay cắm vào bị nứt ra, hai người chợt mất đi trọng tâm, trong phút chốc đã rơi xuống phía dưới………..
Nhanh như chớp, Chiến Bắc Liệt ôm lấy Lãnh Hạ, ôm lấy nàng thật chặt.
Tưởng như đã đánh mất một lần rồi nên hắn sẽ không bao giờ…….. khiến nàng lâm vào nguy hiểm như thế nữa!
Đạp chân vào vách đá để lấy đà, thân thể đang rơi xuống đột nhiên bật lên, xoay tròn ở giữa không trung, đáp vào cửa động kia, Chiến Bắc Liệt cắm trọng kiếm vào tường rồi ấn Lãnh Hạ vào trong.
Động rất nhỏ, chỉ đủ cho một người nằm rạp xuống bò vào.
Lãnh Hạ nhanh chóng bò vào trong để nhường chỗ cho người bên ngoài, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt đang bò vào.
Phía trước là gió lạnh âm hàn, phía sau là nham thạch nóng chảy, hai người bò lổm ngổm ở nơi băng hỏa lưỡng trọng thiên này.
Càng đi vào sâu, nhiệt độ càng lạnh, trong không khí tràn ngập mùi mục nát, hàn khí lạnh thấu xương liên tục phả vào mặt, hai bên mặt tường đều đóng băng.
Không biết đã bao lâu, đất đá dần dần biến mất, chỉ còn lại một thế giới đóng băng, những làn gió lạnh lẽo thổi loạn trong không khí.
Lãnh Hạ khẽ run đi tiếp về phía trước, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khắp người đầy những chỗ bị kết băng.
Phụt……….
Một âm thanh nhỏ vang lên từ phía sau, Lãnh Hạ cảm thấy mắt cá chân dính một thứ gì đó ấm ấm, là máu!
Nàng bỗng quay đầu lại!
Chiến Bắc Liệt phun ra một búng máu xong, liền ngất xỉu trên mặt băng, tay chân cứng ngắc, thậm chí ngay cả tóc cũng kết băng.
“Bắc Liệt! Bắc Liệt!” Lãnh Hạ nôn nóng quát lớn, vội lui lại nắm lấy bàn tay hắn!
Bàn tay lạnh lẽo!
Lãnh Hạ hít sâu một hơi, đè ép sự hoảng loạn trong lòng, thấy môi của hắn hơi run run, hình như là muốn nói gì đó.
Nàng ghé sát tai lại, nghe thấy một tiếng vô cùng nhỏ, có lẽ là do hắn mê sảng: “Tức phụ……..”
Lãnh Hạ nhắm mắt lại, từ khóe mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, trong một tiếng ‘Tức phụ’ ẩn chứa sự ôn nhu và yêu thương tột cùng, sự kiên cường bưu hãn của nàng, tất cả đều không cánh mà bay, chỉ còn lại hai chữ này, làm tâm hồn nàng rung động.
Nàng nắm chặt tay Chiến Bắc Liệt, kéo hắn lên lưng mình, thân thể hắn quá lớn nên đã đụng phải trần băng, dù đã ngất đi, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được mà khẽ run.
Lãnh Hạ cõng hắn, chật vật di chuyển về phía trước từng chút một, nàng không ngừng nói: “Nhất định chúng ta có thể ra ngoài, nhất định có thể!”
“Bắc Liệt, tin tưởng ta, ngươi phải sống, chúng ta có thể ra ngoài………”
“Sau khi ra ngoài sẽ cho ngươi kinh hỉ, là điều mà ngươi vẫn chờ mong………”
“Ta biết ngươi thích có con gái, xinh đẹp như ta……..”
Không biết đã qua bao lâu, Lãnh Hạ cõng Chiến Bắc Liệt đi về phía trước từng bước từng bước một, khóe môi lộ ý cười nhàn nhạt.
Nàng vẫn còn nhớ sau khi Ngũ quốc đại điển chấm dứt, Chiến Bắc Liệt cõng nàng xuống núi đã nói liên miên không dứt về chuyện hắn muốn có con gái.
Lúc này bọn họ đổi vai, Lãnh Hạ lẳng lặng nói với hắn, nếu Chiến Bắc Liệt tỉnh táo thì dù thế nào cũng không tin những lời nhỏ nhẹ này là do nàng nói.
Đột nhiên, phượng hơi nheo lại, phía trước có mấy con rắn nhỏ đang ngủ đông, bất động.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên, cười nói với Chiến Bắc Liệt: “Thức ăn của chúng ta, tự động tới!”
Vừa nói, cổ tay vừa động, mấy ám tiễn đồng loạt phóng ra, cắm thẳng vào đám rắn.
Đám rắn kia thậm chí còn chưa tỉnh ngủ đã bị Lãnh Hạ tận diệt.
Nàng liếm môi một cái, đặt Chiến Bắc Liệt xuống rồi nhanh chóng tới chỗ đám rắn, đến gần liền bĩu môi: “Không biết có đủ cho ngươi ăn không, quá nhỏ.”
Lãnh Hạ chọn tới chọn lui một hồi rồi lại tiếp tục cõng Chiến Bắc Liệt đi về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lãnh Hạ cõng Chiến Bắc Liệt…….. còn có rắn.
Người trên lưng kia còn nặng hơn nàng nhiều lần, dần dần càng ngày càng khó nhọc, mỗi lần di chuyển, mặt băng lạnh giá lại như những lưỡi đao sắc bén cứa vào vết thương.
Sắc mặt của nàng càng ngày càng tái nhợt, toàn thân đều ướt, môi đã thâm đen, không tự chủ mà run rẩy, hô hấp cũng dần dần yếu bớt, chỉ còn lại hai cánh tay vẫn tiếp tục bò về phía trước, giống như là bản năng.
Nàng cố gắng chống đỡ, tự nói với mình không thể ngủ, không thể ngủ!
Nàng đã không còn hơi sức để nói chuyện với Chiến Bắc Liệt, khí thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, làn hơi trắng nàng thở ra cũng sắp đông lại rồi.
Ngay lúc nàng gần như tuyệt vọng, phía trước xuất hiện một tia sáng!
Tia sáng này xuất hiện quá bất ngờ khiến Lãnh Hạ phải nheo mắt lại, muốn giơ tay lên che mắt nhưng cánh tay lại vô lực mà rũ xuống, nàng chỉ biết là, có tia sáng, con đường phía trước sẽ không xa!
Lãnh Hạ chậm rãi cong cong khóe miệng, yếu ớt nỉ non: “Bắc Liệt, ngươi phải sống, chúng ta còn phải ra ngoài!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]