Trong lúc đó, trong thành Tắc Nạp cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trong một đêm, hoàng thành Tắc Nạp đã trải qua một lễ rửa tội đẫm máu, hồi cung biến này xảy ra không hề được báo trước, lúc Hoàng đế Bắc Yến giật mình tỉnh lại trên long sàng đã thấy Hoàng hậu và thừa tướng ngồi ở trong tẩm điện.
Trong điện không thắp nến, bóng dáng hai người chỉ loáng thoáng in trên nền điện.
Hình như bên ngoài đang có tuyết, gió to thổi những bông tuyết lao qua cánh cửa sổ mở toang, rơi trên bệ cửa, rơi trên nền điện, làm cung điện trở nên băng lãnh.
Vẻ băng lãnh hòa với mùi máu tươi nồng nặc làm người khác lạnh thấu xương.
“Các ngươi…….. sao các ngươi dám tự tiện xông vào tẩm cung của trẫm!” Yến hoàng phẫn nộ quát một tiếng, tiếng quát này không những không có tác dụng mà còn làm tăng thêm vẻ tĩnh lăng trong điện, làm cho tiếng hò hét bên ngoài càng thêm chói tai, mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.
Lúc này hắn mới cảm nhận được sự khác thường, kinh hoàng bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả chạy tới chỗ cửa sổ, ở bên ngoài, khắp nơi đều đang chém giết, nơi nào cũng toàn là máu, đâu đâu cũng như đang nói cho hắn, hai người trong điện, muốn bức vua thoái vị!
Yến hoàng run rẩy, hô hấp dồn dập, chỉ vào hai người: “Các ngươi điên rồi sao?”
“Ta điên rồi?” Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười hung ác nham hiểm mà càn rỡ: “Đúng vậy! Ta điên rồi! Từ hai mươi năm trước khi ngươi chia rẽ ta và Tô Cốt ta đã điên rồi! Từ lúc Châu Mã chết ở Đại Tần ta đã điên rồi! Từ lúc Phi nhi bị ngươi ném ở điện Thái tử tự sinh tự diệt, ta đã điên rồi!”
Nàng bỗng đứng phắt dậy, ở đáy mắt dâng lên vẻ căm ghét và thù hận, nó giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào lồng ngực Yến hoàng.
Nàng cười gằn: “Hôm nay, rốt cuộc ta đã có thể báo thù! Bổn cung có thể báo thù!”
Trong tay Hoàng hậu chẳng biết từ bao giờ đã có thêm một thanh chủy thủ, bước từng bước một tới gần phía Yến hoàng………
Yến hoàng kinh hoảng lui về phía sau, hét lớn: “Người đâu! Người đâu! Hộ giá!”
Chỉ chốc lát sau, hắn đã tuyệt vọng, không có ai chạy tới.
Hắn không ngừng lui về phía sau, đến tận lúc đã lui về chân tường, đến bước đường cùng, liền quay sang hét với thừa tướng Tô Cốt: “Tô Cốt! Ngươi cũng điên rồi sao? Đây là ngươi mưu triều soán vị, tử tội! Trẫm muốn trị các ngươi tử tội!”
Khuôn mặt nho nhã của Tô Cốt liền bị bao phủ bởi hận ý, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ từng chữ: “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, lúc giết Tô Hách ngươi đã từng nghĩ tới sẽ có lúc này chưa?”
“Cái gì…….. Tô Hách cái gì?” Yến hoàng mê man trong chốc lát, rồi bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Hoàng hậu đang bước tới, hắn vội vàng nói: “Tô Hách là do Thái Lặc giết, đệ đệ của thái phi giết! Trẫm trị tội hắn! Trẫm trị hắn tội chết! Báo thù cho con trai ngươi!”
Tô Cốt ngửa mặt lên trời cười to, giống như đã nghe được một việc gì đó rất buồn cười.
Yến hoàng như thấy có hy vọng, hắn cẩn thận nhìn về phía Hoàng hậu hấp tấp nói: “Trẫm đảm bảo, trẫm không chỉ giết Thái Lặc, ngay cả thái phi cũng giết, trẫm tru di cửu tộc bọn họ!”
Lúc hắn nói câu này, một chút lo lắng lưu luyến cũng không có, giống như thái phi đã theo hắn bao năm nay cũng chỉ là một con súc sinh không đáng kể.
Thấy nét cười trên mặt Tô Cốt càng thêm đậm, Yến hoàng không rõ nguyên do liền cầu khẩn: “Tô Cốt, ngươi muốn làm tội nhân thiên cổ của Bắc Yến sao? Bây giờ……. bây giờ Bắc Yến không thể có nội loạn! Ngươi thả trẫm, ngươi thả trẫm……. Trẫm tha tội cho ngươi, ngươi vẫn có thể an an ổn ổn làm thừa tướng………”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền tới, thị vệ bước vào, quỳ xuống trước mặt Tô Cốt, lớn tiếng bẩm báo: “Tham kiến Hoàng thượng, hoàng thành đã đoạt!”
Yến hoàng ngồi bệt xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Tô Cốt cất tiếng cười to, vì hai từ ‘Hoàng thượng’ này mà càng cười càn rỡ, hoàn toàn quăng mấy câu cầu xin của Yến hoàng, lúc này hắn cũng không biết, có một câu trong lời cầu xin này, đã trở thành một lời sấm.
Hắn cười lớn, vẻ mặt dữ tợn mà đắc ý: “Nếu không phải tại ngươi giết con ta, trẫm còn muốn tạm thời tha cho ngươi một cái mạng, đợi chiến loạn kết thúc…………”
Yến hoàng đã thất thần, hắn nỉ non: “Trẫm…….. Trẫm mới là Hoàng thượng, ngươi…… giết ngươi…….”
Hắn chợt ngẩng đầu, đang muốn giải thích cái gì đó, còn chưa kịp mở miệng, đã ‘Phụt’ một tiếng, phun ra một búng máu, ngực có một thanh chủy thủ cắm sâu vào.
Máu tươi chảy ồ ạt, nhuốm đỏ long bào, Yến hoàng há miệng nhưng không kịp nói gì, nghiêng đầu chết ở chân tường, đến lúc chết cũng không biết tại sao Tô Cốt lại cho rằng, Tô Hách bị mình giết.
Tô Cốt hài lòng nhìn Yến hoàng chết không nhắm mắt, dắt Hoàng hậu chậm rãi đi ra ngoài điện, miệng nỉ non: “Trẫm……..”
Càng nói ra từ này, càng biểu thị cho quyền lực, địa vị chí cao vô thượng, trong lòng càng khoan khoái.
Hắn đi qua những con đường đầy máu trong hoàng cung, đi qua những con đường đang được thị vệ dọn dẹp tay chân bị chém, đi qua những con đường đầy mùi máu, khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Mà cùng lúc đó, không chỉ có mình hắn đang cười.
Bên ngoài Hoàng thành, Chiến Bắc Liệt đang chắp tay đứng trên đỉnh núi, ưng mâu hơi nheo lại, quan sát hoàng cung Bắc Yến đang hỗn loạn, khóe môi cũng vương ý cười.
Hắn xoay người, tiếp tục bước lên núi, phía sau là hoàng cung Bắc Yến đã trải qua một hồi tinh phong huyết vũ, mùi máu tươi cuốn theo làn gió, trôi giạt khắp hoàng thành Bắc Yến………..
==
Bắc Yến, Cách Căn thành.
Trong một ngày, Lãnh Hạ nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ Cách Căn thành, đồng thời ổn định bách tính bên trong thành.
Dân chúng chỉ có ước muốn rất đơn giản, sinh sống an ổn!
Cuộc sống này thậm chí không cần giàu có, chỉ cần mấy người trong nhà bình an, sống bên nhau vui vẻ cả đời.
Đại Tần thế như chẻ tre, đã liên tục đoạt được năm thành trì, phía đông nam, Đông Sở đã dẹp xong Dạ Hòa Sâm, chỉ còn cách Tắc Nạp một tòa thành, mà phía tây nam, Tây Vệ đã giằng co với La thành nhiều ngày.
Ba phương giáp công, cũng khiến dân chúng thấy được đầu mối Bắc Yến sắp diệt vong!
Hơn nữa, thuế má Bắc Yến hà khắc, hình pháp ác độc, tầng lớp thống trị nghiêm khắc thô bạo, đối đãi với bách tính chuyên dùng vũ lực, làm oán niệm ngày một sâu sắc, đến trận chiến với Đông Sở, thái độ đối đãi của Bắc Yến với gia đình của binh lính đã hy sinh và lưu dân đã đẩy sự phẫn nộ của dân chúng lên đỉnh điểm.
Lúc này, Cách Căn thành rối loạn đã không còn là vấn đề mà dân chúng quan tâm, bọn họ chỉ muốn có một sự đảm bảo, đảm bảo Đại Tần tiến vào chiếm giữ Cách Căn thành sẽ có thể cho bọn họ một cuộc sống an ổn!
Đương nhiên, sự đảm bảo này nếu do Lãnh Hạ nói thì cũng không có sức thuyết phục lớn, cho nên nàng không chút khách khí dùng danh hiệu của Thác Bạt Nhung, lại thêm sự liên hệ của Thác Bạt Nhung với các thương hội bên trong thành, dùng danh nghĩa và tài lực của thương hội hắn, để xây dựng niềm tin bước đầu của dân chúng đối với Đại Tần.
Về việc này, Thác Bạt Nhung oán thầm vô hạn.
Nữ nhân này thật sự không coi hắn là người ngoài a, sử dụng hắn như chủ tử sai bảo nô tài!
Hết lần này tới lần khác mà hắn vẫn không thể phản kháng!
Cách Căn thành đã bị hạ, việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể làm theo lời nữ nhân này, nàng cũng nhìn rõ điểm này để chèn ép hắn!
Cho nên nói, thật ra suốt cả ngày, Lãnh Hạ cực kỳ thoải mái, ở trong tửu lâu chơi với Tiêu Phượng, rồi bế tiểu bất điểm mà đùa nghịch, tay chân chỉ trỏ, miệng nói một chút, sai bảo Thác Bạt Nhung đi làm việc!
Tròn một ngày, bận bịu bị sai bảo như chó con!
Làm Tiêu Phượng trừng mắt há miệng, đây chính là Thác Bạt lão bản hỉ nộ vô thường, tính khí nóng nảy, đầu óc có bệnh ư?
Mà Cách Căn thành yên ổn xong, chỉ cần đợi, đợi quân đội Đại Tần đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]