Ngay khi thấy nàng, trong đầu mọi người đều toát ra câu hỏi này, là nàng ư!
Một nữ tử thản nhiên đứng giữa đại điện, một thân bạch y rộng thùng thình, đối mặt với vô số thị vệ lăm lăm đao kiếm, vẫn chỉ thản nhiên cười nhạt, trong đôi mắt kia, không phải nhát gan, không phải mềm yếu, không phải e ngại, mà là một loại một loạt khinh thường, cuồng vọng.
Ánh mắt nàng giống như thiên đế khiến Hoàng hậu, Mộ Dung Triết và đám quan lại đều có suy nghĩ khác nhau.
Hoàng hậu vẫn đang giữ tư thế giơ ngọc tỷ lên cao, sắc mặt tái xanh, giận dữ hỏi: “An Bình, ngươi nói cái gì?”
Người tới chính là Lãnh Hạ!
Bị Hoàng hậu của một nước chất vấn nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, nét cười nhạt vẫn thế không cứng ngắc đi một phần, thản nhiên nói: “Ngọc tỷ trong tay ngươi, là giả!”
Giọng nói này nhẹ nhàng và chậm rãi, không buồn không vui, như là chỉ đang nói một chuyện rất bình thường.
Nhưng với chúng quan viên ở đây thì chính là ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ đang yên ả, bọn họ đảo mắt qua Lãnh Hạ và Hoàng hậu, hai người ai cũng cho là mình đúng, chẳng thể biết được đâu là thật đâu là giả.
Hoàng hậu giơ ngọc tỷ lên, lạnh lùng vặn hỏi: “Ngươi nói ngọc tỷ của Bổn cung là giả thế ngươi có bằng chứng gì? Bổn cung phải nhắc nhở ngươi, nên cẩn thận lời nói, tội danh vu cáo Hoàng hậu đương triều ngươi không chịu nổi đâu!”
Lãnh Hạ nhíu mày, nhún vai: “Đúng là không có bằng chứng…….”
Bốp!
“Lớn mật!” Hoàng hậu vỗ mạnh xuống mặt bàn, trong mắt xẹt qua một tia dữ tợn, thẹn quá hóa giận: “Ngươi đang trêu cợt Bổn cung sao?”
Có mấy thị vệ tiến lên chĩa kiếm vào Lãnh Hạ, tư thế sẵn sàng, chỉ cần Hoàng hậu ra lệnh một tiếng thì lập tức sẽ lấy mạng nàng!
Lãnh Hạ cười rộ lên, bước lên phía trước hai bước, chậm rãi vươn tay, đặt vào giữa thanh kiếm trước mắt, nhẹ nhàng đẩy ra…….
Hành động này ở trong mắt những người khác chỉ là nghi hoặc sao những thị vệ này lại thả nàng dễ dàng như vậy, chỉ có hai thị vệ kia mới hiểu được sự sâu xa trong ấy, hoảng sợ trợn tròn mắt, đây không phải là họ nhân từ thả đi mà là………
Trong tay của nữ nhân này, bọn họ không hề có khả năng chống lại, lực đạo kia mạnh mẽ vô cùng, họ không thể cản nổi!
Lãnh Hạ bước tới trước mặt Hoàng hậu, nhìn thẳng vào bà ta, thản nhiên mỉm cười: “Từ trước đến nay ta đều rất to gan!”
Không biết tại sao, Hoàng hậu nhìn nụ cười của nàng mà hoảng sợ, không tự chủ được mà lùi ra phía sau một bước, giống như là có một mối nguy hiểm nào đó đang đến gần, sắp tấn công khiến bà ta thương tích đầy mình.
Lãnh Hạ xoay người, thong thả nhìn chúng triều thần: “Ngọc tỷ thật sự, đang ở trong tay ta!”
Tin này quả thật là như sấm vang chớp giật, các quan viên đều không tin: “An Bình Công chúa, chuyện này không thể nói lung tung được, sao ngọc tỷ lại ở trong tay người!”
Lãnh Hạ thuận tay lấy một cái ấn ra, khác với Hoàng hậu, không có hộp gỗ quý giá, cũng không có vải vàng tơ bạc, trơ trọi nằm trên tay nàng, nhưng lại giống ngọc tỷ của Hoàng hậu như đúc, không khác tý nào!
“Đây là……..” Hoàng hậu kinh ngạc biến sắc, nhìn ngọc tỷ thứ hai trên tay nàng, lẩm bẩm: “Không thể nào, ngọc tỷ chỉ có một, của ngươi…… là giả!”
“Đúng!” Mắt bà ta sáng lên, chỉ vào Lãnh Hạ quát to: “An Bình, ngươi thật to gan, dám cầm một ngọc tỷ giả đến để lừa bịp mọi người, ngươi thật sự coi Bổn cung và quan lại trong triều là kẻ ngốc hết sao!”
Hoàng hậu tin chắc ngọc tỷ của mình là thật, nên nhất định của Lãnh Hạ sẽ là giả!
Lãnh Hạ nhướn mày, bĩu môi nói: “Ta đã nói rồi, lá gan của ta luôn luôn rất lớn, nếu chư vị không tin, có thể so sánh thử xem.”
Vừa nói xong đã giơ tay lên, ngọc tỷ tượng trưng cho Hoàng quyền chí cao vô thượng, cứ thế bị nàng quăng đi như rác.
Việc này rất nguy hiểm, khi mà chưa thể phân được thật giả, ai dám chậm trễ?
Chúng quan viên mở to hai mắt nhìn, cũng không quản đao kiếm cái gì, vội vội vàng vàng nhào về phía ngọc tỷ sắp rơi xuống, ngã dúi dụi.
Không biết là ai hổn hển kêu to: “Ta bắt được! Bắt được rồi!”
Các quan viên đứng lên, lộ ra Binh bộ Thượng thư Chu Dần ở dưới cùng.
Cả đời này Chu Dần chưa từng chật vật như thế, tóc tai rối bù, quan phục nhăn nheo.
Hắn thận trọng cầm ngọc tỷ, nhìn trái nhìn phải, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, một lát sau mới hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu: “Là thật!”
Hoàng hậu cực kỳ hoảng sợ, và cả Mộ Dung Lãnh Nhàn cũng như thế, nàng ta không quản cái gì mà đoan trang với cả khí chất, giương nanh múa vuốt gào lên: “Không thể nào! Ngươi nhìn nhầm rồi! Đồ phế vật nhà ngươi, không thể nào!”
Bộ dạng dữ tợn này của nàng ta khiến mọi người ở đây đều nhíu nhíu mày.
Chỉ có Hoàng hậu, sau khi kinh ngạc xong liền bình tâm lại, vẻ mặt không hiện gì hết, lạnh lùng nhìn quan viên nghiệm thật giả.
Những người khác xem xong đều gật đầu, đây chính là ngọc tỷ thật!
Sau khi xác nhận, cả đám vã mồ hôi như tắm, run run rẩy rẩy, dùng các loại ánh mắt khiển trách, ai oán nhìn về phía Lãnh Hạ, ai cũng thấy tim đập loạn liên hồi, ngay cả lúc bị thị vệ kề kiếm vào cổ, họ cũng không sợ như thế.
Cừ thật, đây chính là ngọc tỷ a!
Ngọc tỷ chí cao vô thượng cực kỳ tôn quý a!
Cứ thế bị An Bình Công chúa tiện tay ném đi, lỡ may bị vỡ………..
Mọi người thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lập tức đập nát ý nghĩ này, khóc không ra nước mắt trừng mắt nhìn Lãnh Hạ tỏ vẻ không sao cả, quả thực hận không thể xông lên cắn cổ nàng hỏi một câu.
Chuyện cầm thú cũng không bằng như thế, sao người làm được a!
Người nào đó cầm thú cũng không bằng lại chẳng thấy hổ thẹn chút nào, chậm rãi đi xuống, đi tới trước mặt một quan viên đang cầm ngọc tỷ, giơ tay ra.
Quan viên kia nhìn nàng, rồi lại nhìn ngọc tỷ, thật sự không muốn giao thứ tôn quý này cho kẻ vô lương tâm kia.
Hắn nắm chặt ngọc tỷ, ra sức lắc đầu.
Lãnh Hạ liếc mắt nhìn hắn rồi đoạt lại, giơ cao lên, nói to: “Chư vị đại nhân đã tự xem qua, đương nhiên là biết đây không phải giả, là thật, là Phụ hoàng tự tay giao cho Bổn cung!”
“Nói năng bậy bạ!” Hoàng hậu vẫn lạnh lùng nhìn, bất đắc dĩ liếc mắt sang Mộ Dung Lãnh Nhàn sắc mặt tái nhợt, rồi ném cho Trung dũng Đại tướng quân một ánh mắt, hét lớn một tiếng: “Mau đem kẻ ăn nói bừa bãi này……….”
Đang nói thì có một ánh mắt lạnh như băng phóng đến, ánh mắt này sắc nhọn như dao kiếm, trong đó còn có sát khí lạnh lùng làm Hoàng hậu run cả người, dừng lời.
“Ngươi hãy nghĩ cho kỹ, đừng để lát nữa lại……” Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, cánh môi khẽ mở, thong thả phun ra từng chữ từng chữ một nhưng lại đằng đằng sát khí: “Hối hận!”
Hoàng hậu siết quyền, cố dằn sự run rẩy xuống, liếc qua nhóm thị vệ trong điện xong liền trấn định lại vài phần.
Đến giờ, bà đã chuẩn bị kỹ càng, quyết đánh đến cùng, tuy rằng không biết tại sao ngọc tỷ mình vất vả lắm mới có được lại biến thành giả, còn của Lãnh Hạ lại là thật nhưng không sao, dù nàng ta có ngọc tỷ thì sao, chỉ cần bắt lại, chỉ cần bắt lại…….
Nghĩ như vậy, Hoàng hậu hít sâu một hơi, khôi phục lại phong thái đoan trang, trên điện này toàn là người của bà, nữ nhân này dù chắp cánh cũng khó thoát!
Bà ta chậm rãi cười đắc ý, hạ lệnh: “Bắt!”
Kỷ luật nghiêm minh!
Vô số thị vệ lao về phía Lãnh Hạ…………….
Nhìn một đám người lao đến, Lãnh Hạ khẽ cười, một chút lo lắng cũng không có, khác hẳn với phế vật trong ấn tượng của mọi người, đến khi bọn thị vệ lao tới gần, mũi kiếm chỉ còn cách nàng một chút, phượng mâu mới bắn ra hàn quang lạnh thấu xương!
Nàng động!
Bạch y khẽ lay động, tựa như tản ra một mùi hương lạnh lùng, chỉ trong nháy mắt, chỗ nàng đang đứng đã trống không.
Các quan lại dụi dụi mắt, lúc mở ra lần nữa thì nàng đã xuất hiện ở một nơi khác, máu tươi đột nhiên phun ra, rồi ngay lập tức, bạch y lại biến mấy!
Toàn bộ Kim Loan điện chỉ có thể thấy bạch y lay động, chỉ thấy ánh trắng thấp thoáng, chỉ thấy máu tươi phun đầy trời, chỉ nghe được tiếng binh khí rơi xuống đất, chỉ nghe được tiếng thi thể ngã xuống………..
Đến lúc bạch y nữ tử kia xuất hiện lần nữa thì nàng đã đứng bên cạnh Hoàng hậu đang thừ người ra!
Ngọc thủ chậm rãi vươn về phía cổ của Hoàng hậu, làm bà ta rợn gai ốc, há miệng ra định hét lên.
Răng rắc!
Nhưng còn chưa kịp hét, một tiếng xương gãy thanh thúy đã vang lên, đầu Hoàng hậu gục xuống, miệng đầy máu tươi, sau khi Lãnh Hạ buông tay ra, liền ngã phịch xuống đất.
Nàng gợi lên một độ cong lạnh lùng, mắt nhìn xuống thi thể của Hoàng hậu trên mặt đất, thản nhiên nói: “Ta đã sớm nói, ngươi sẽ hối hận!”
“A!” Mộ Dung Lãnh Nhàn mặt mũi tái nhợt, run rẩy ôm đầu kêu thét luôn mồm.
Lãnh Hạ ngoáy ngoáy tai, quát to: “Câm miệng!”
Ngay lập tức, Mộ Dung Lãnh Nhàn không dám kêu nữa, cố gắng không để mình phát ra tiếng, run lập cập.
Chúng quan viên trố mắt nhìn nữ tử kia, trong mắt là nghi hoặc, là kinh ngạc, là e ngại, là chấn động!
Nàng vẫn vẫn lạnh nhạt như trước, khóe môi vẫn mỉm cười, phượng mâu vẫn thanh lãnh như trước, y bào vẫn sạch sẽ mượt mà…..
Trên y bào trắng thuần không dính một chút máu tươi nào!
Trong Kim Loan điện đầy mùi máu tanh, nàng giống như không phải là nữ tử giết vô số thị vệ mà mắt cũng không chớp, không phải là nữ tử thản nhiên bẻ gãy cổ Hoàng hậu, nàng cứ thản nhiên đứng đó, không tanh tưởi, không dơ bẩn, không độc ác, thậm chí không hề khiến bọn họ cảm thấy chán ghét chút nào.
Đó là dạng nữ nhân gì?
Không ai có thể trả lời.
Sự trầm mặc này kéo dài một lúc lâu, Thừa tướng Trịnh Khấu Sư mới bước ra, chắp tay hỏi: “Công chúa, người nói ngọc tỷ là do Hoàng thượng tự tay đưa cho, vậy thì Hoàng thượng………”
Vừa dứt lời, mọi người mới có phản ứng lại, nếu là tự tay đưa thì là lúc nào, lúc nàng tới Lương Đô Hoàng thượng còn đang hôn mê bất tỉnh, sau đó thì biến mất, lẽ nào……..
Lãnh Hạ ngắm nghía ngọc tỷ trong tay, gật đầu nói: “Đúng vậy, Bổn cung đã tìm được Hoàng thượng rồi.”
Nàng chuyển mắt nhìn ra phía cửa, các quan viên cũng vui vẻ nhìn theo, từ cửa có một người nhảy vào, tóc trắng râu trắng mày trắng, ánh mắt hưng phấn nhìn lung tung, không hợp với tuổi của ông ta chút nào, cực kỳ cổ quái.
Mà thứ bị ông lôi như rác rưởi kia, không phải Vệ vương thì là gì!
“Lớn mật!” Mọi người tức giận quát.
Đột nhiên, có một vật bay giữa không trung, sau khi nhìn rõ nó là cái gì, mọi người liền hít vào một ngụm lãnh khí, đến tận lúc vật kia rơi vào tay ông lão kia mới thở phào một hơi.
Lão ngoan đồng có đồ chơi mới liền tiện tay ném Vệ vương đi, lao ra khỏi đại điện.
Đám quan lại không dám chậm trễ, lập tức lao về phía Vệ vương.
Vệ vương toàn thân mệt mỏi không có sức, miệng không thể nói, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, hận không thể xông lên xé nát nàng!
Nhưng ánh mắt yếu ớt của lão không có lực như đã nghĩ, ở trong mắt người khác thì cũng chỉ là nhìn chằm chằm mà thôi, mọi người càng thêm tin lời của Lãnh Hạ, nhìn xem, Hoàng thượng tín nhiệm Công chúa như thế, ai cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm Công chúa.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một thanh trường kiếm đâm tới!
Mũi kiếm lạnh băng cắm vào ngực Vệ vương, Vệ vương không dám tin, miệng hộc máu, Mộ Dung Tiêu vừa rút kiếm ra vừa điên cuồng gào thét: “Lão thất phu! Đi chết đi!”
Vệ vương trợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Tiêu, cuối cùng cực kỳ không cam lòng, ôm hận mà chết.
Các quan viên đều bối rối, nhìn Vệ vương vừa mới bị con trai ruột giết chết, lại nhìn Mộ Dung Tiêu vẻ mặt ngoan lệ đang cầm trường kiếm vấy máu, đều lui về phía sau một bước.
Mộ Dung Tiêu nhìn Lãnh Hạ, ánh mắt đã không còn vẻ tàn nhẫn mà đã khôi phục sự hòa nhã hàng ngày, cười nói: “Cửu muội, còn phải đa tạ muội đã mang ngọc tỷ đến, lại còn giải quyết Hoàng hậu, không bị bà ta kiếm chế thì ai có thể ngăn được nghiệp lớn của Tứ ca! Chỉ cần Tứ ca lên ngôi, nhất định sẽ phong muội là Trấn quốc Công chúa!”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, khẽ cười nhìn về phía kẻ đã bị ngôi vị hoàng đế bức đến điên rồi.
Nàng hiểu suy nghĩ của hắn, ở bên ngoài có Hộ thành quân, Hoàng thành vệ của hắn và Mộ Dung Tề, không bị Hoàng hậu cản trở thì hai vạn quân này có thể dễ dàng đánh bại một vạn Cấm vệ quân của Mộ Dung Triết, chờ đến lúc đó, Mộ Dung Triết rơi vào tay hắn, năm vạn đại quân ngoài thành cũng không thể làm nổi trò trống gì.
Mà nàng chỉ là một nữ nhân, một mình quay về Lương Đô với Mộ Dung Triết, không hề có thế lực gì cả, sao có thể tranh đoạt ngôi vị với hắn, một chức vị Trấn quốc Công chúa cũng là đủ rồi.
Mộ Dung Tiêu nhìn nàng cười mà cảm thấy không ổn, chính bộ dáng tươi cười này đã hủy hoại kế hoạch trên thuyền hoa lần trước của hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài Kim Loan điện vang lên những tiếng bước chân vang dội, một đội ngũ tầm bốn trăm người nhanh chóng xuất hiện ở cửa điện, bọn họ dính đầy máu tươi, không ai không đằng đằng sát khí.
Người cầm đầu, mặc y bào đỏ tía, tướng mạo tuấn mỹ mà yêu nghiệt, phe phẩy quạt chậm rãi bước vào.
Hắn bước tới cạnh Lãnh Hạ, nhếch môi cười, ánh mắt cực kỳ sùng bái, tà mị nói: “Vương phi, như người căn dặn, đã hạ toàn bộ! Giờ chỉ còn năm vạn đại quân ở ngoài thành!”
Lãnh Hạ chậm rãi cong khóe môi, trong phượng mâu xẹt qua tia ngạo nghễ, gật đầu khen: “Tốt!”
Mộ Dung Tiêu lại không hiểu được đây là ý gì, hoặc cũng không dám nghĩ, hắn tỉnh tỉnh mê mê nhìn Thí Thiên đầy máu đứng ở cửa, lại nghe Kim Loan điện tĩnh lặng, nỉ non: “Không thể nào, không thể……..”
Không thể nào………..
Không………
Mộ Dung Tiêu chạy vọt ra ngoài, nhìn tình cảnh xung quanh, ngồi phịch xuống đất, bỗng nhiên gương mặt tuấn tú vặn vẹo hẳn đi, cười ha ha: “Trầm là Hoàng đế! Trẫm là Hoàng đế!”
Một lúc sau, giống như điên rồi, khoa chân múa tay cười lớn, chẳng biết đi đâu………..
Lãnh Hạ lắc đầu, chấp niệm của người này đối với ngôi vị hoàng đế còn sâu hơn cả Mộ Dung Triết, bao năm qua vẫn im hơi lặng tiếng, đến tận lúc Mộ Dung Triết rời khỏi Lương Đô mới chớp được cơ hội quật khởi, lúc chỉ còn cách ngôi vị kia có chút xíu thì bỗng nhiên rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Có lúc, gang tấc, cũng là thiên nhai!
Nàng xoay người, đá nhẹ một thanh trường kiếm đến trước mặt Thí Thiên, bọn họ đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Mộ Dung Triết, mắt đã vằn tơ máu từ lâu, nhưng vẫn cố nhẫn nại, giờ thấy Lãnh Hạ làm thế thì đương nhiên là hiểu.
Mộ Dung Triết hoảng sợ nhìn Thí Thiên ở ngoài cửa, hắn nhận ra!
Hắn nhận ra!
Những người này, là thân vệ của Thái tử mà hắn đã hại chết, những người này, đã bị hắn trục xuất đến Đại Tần…………..
Phế vật!
Vậy mà lúc này, những tên… phế vật này đằng đằng sát khí bước đến gần hắn, đạp hắn ngã khuỵu xuống rồi nhìn hắn như nhìn một vũng bùn, giơ trường kiếm lên……..
Sau đó……….
Không có sau đó, Mộ Dung Triết đã chết.
Lãnh Hạ nhìn Mộ Dung Triết đã chết, rồi lại nhìn Thí Thiên đang quỳ rạp trước mặt nàng, bọn họ hai mắt rưng rưng, thậm chí có người ngửa đầu, nước mắt giàn giụa.
Nam nhi có lệ không rơi, chẳng qua là vì chưa chạm tới chỗ thương tâm.
Những hán tử trung nghĩa này đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng đã có thể tự tay báo thù cho chủ tử!
Lãnh Hạ mỉm cười gật đầu, ôn hòa nói: “Việc ta hứa với các ngươi, hôm nay, làm được rồi!”
Thí Thiên đồng loạt dập đầu, một lúc lâu sau mới đứng dậy.
Bọn họ sẽ mãi mãi không quên, vào ngày hè chói chang kia, cô nương đến gặp bọn họ lần đầu tiên, đạp nắng mà bước tới, tà áo bay bay, phong thái hào hùng, giống như một nàng tiên tuyệt diễm bước trên con đường hoa ngập nắng, bộ bộ sinh liên.
Nàng nói: “Thù của Thái tử, ta sẽ báo!”
Câu nói này, lúc đầu bọn họ châm chọc, nhưng càng về sau thì càng tin tưởng, cho đến giờ, cuối cùng đã thành sự thật.
Không gì có thể biểu đạt cảm giác của bọn họ vào lúc này, đời này bọn họ có tài đức gì mới có một người chủ tử như thế!
Tình cảm chủ tớ và tình huynh đệ nồng nàn như gắn bọn họ lại thành một thể……..
Lãnh Hạ khẽ cười rồi quay người nhìn những người khác trên Kim Loan điện, Mộ Dung Tề, Mộ Dung Lãnh Nhàn, và các quan viên.
Mọi người ngẩn ngơ đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên làm gì, những Hoàng tử khác đã hết hy vọng, nếu bây giờ mà không cho An Bình Công chúa đăng cơ………….
Bọn họ lập tức run lên, những thi thể kia còn ngay trước mắt kìa!
Nhưng nếu để nàng đăng cơ, đừng nói là Tây Vệ, trong cả lịch sử trăm ngàn năm của ngũ quốc cũng không hề có nữ tử làm Hoàng đế a!
Mà trong những người này, tâm tư phức tạp nhất chính là lão Thừa tướng Trịnh Khấu Sư, ông là người duy nhất hiểu rõ mọi chuyện, từ lần trước Lãnh Hạ tiết lộ Hoàng thượng ở trong tay nàng, ông cũng đã đoán được, mọi chuyện từ đầu đến cuối, đều là do cô gái trước mặt này tạo nên.
Bao gồm cả ánh mắt trước khi chết của Hoàng thượng, ông cũng biết không phải là tín nhiệm, hơn nữa chuyện trên thuyền hoa lần trước, ái nữ của mình……..
Với thân thủ của An Bình Công chúa, nếu muốn cứu một người khỏi tay thích khách, chắc chắn không khó.
Những người khác đều sống, chỉ có Mộ Dung Lãnh Tương và Trịnh Phù là chết, một người có thể khiến những người trong hoàng thất cảnh giác lẫn nhau, một người có thể khiến ông rời xa những phe cánh của các Hoàng tử.
Tuy rằng vụ ám sát đó không phải do nàng gây nên, nhưng nàng cũng có trách nhiệm, chít ít cũng là thấy chết mà không cứu, nhưng đã sống nhiều năm rồi, chức tước cũng đã làm nhiều năm như thế, ông hiểu, có một số chuyện không thể cứ tra xét đến cùng, cũng không thể nào tra xét, cứ tỉnh tỉnh mê mê, mơ mơ hồ hồ như thế là hay nhất!
Nữ tử trước mặt này………
Lật tay là mây, úp tay là mưa!
Trịnh Khấu Sư than nhẹ một tiếng, vén quan phục, quỳ xuống đầu tiên, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Tiếp theo có hai người quỳ xuống, Binh bộ Thượng thư Chu Dần, Văn uyên các Đại học sĩ Tề Đại, bọn họ chính là phụ thân của Chu Lập Vũ và Tề Triệu.
Từ lúc hai người quỳ xuống, cũng có mấy người nữa quỳ theo, ai cũng là trọng thần trong triều, cũng chính là phụ thân của những người mà Lãnh Hạ đã cứu trên thuyền hoa.
Có những người này dẫn đầu, từng người đều quỳ xuống, cuối cùng, ngay cả Mộ Dung Tề cũng nở nụ cười tự giễu, cam nguyện cúi thân mình cao quý.
Trên Kim Loan điện, một nữ tử bạch y đứng chắp tay, từng cơn gió thổi y bào của nàng tung bay, mắt phượng mày ngài, trong đôi mắt đen thẫm ấy, là sự ngạo nghễ không gì sánh kịp, nàng như là một Vương giả trời sinh, giống như một con người luôn cao cao tại thượng, nhìn xuống triều thần Tây Vệ quỳ lạy ở phía dưới, âm thanh bái lạy rền vang tận trời……….
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]