Ngày hôm đó, ánh nắng rực rỡ, trời trong mây trắng.
Trên đường Di thành, cảnh tượng rất náo nhiệt nhưng trong đó lại có một bóng người kì dị trốn sau thân cây.
Trời thì nóng mà toàn thân hắn được trùm bằng một cái áo choàng đen kịt, chỉ để lộ đôi mắt, đảo tới đảo lui……..
Vút!
Nam nhân khẽ điểm mũi chân, lao nhanh đến một cây đại thụ khác rồi thò đầu ra, tìm hiểu tình hình trên phố.
Vút!
Lại qua một cây nữa.
Cuối cùng Lãnh Hạ cũng không nhìn được nữa, quay đầu lại liếc mắt nhìn con thiên nga đen sau cây đại thụ kia……
Bóp trán nhìn trời, cực kỳ bất đắc dĩ.
Nàng ném cho Thác Bạt Nhung một ánh mắt, Hoa cô nương thật sự không cảm thấy như vậy càng khiến người khác chú ý sao?
Thác Bạt Nhung hít sâu một hơi, bước lên túm lấy hắn, dở khóc dở cười: “Mất mặt!”
Dứt lời, trực tiếp khiêng hắn lên vai.
Người trên vai gào khóc hò hét, giãy dụa liên tục, đến tận lúc mông bị đánh mạnh một cái: “Đàng hoàng một chút!”
Ánh mắt có chút ngượng ngùng.
Hoa cô nương, rốt cuộc cũng đàng hoàng!
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt nhìn nhau cười, cách xa đôi tình nhân kỳ dị này, một bộ dạng ‘Ta không quen họ’ rồi đi về phía ngoại ô phía nam.
Họ đoán không sai, vị Liễu tiên sinh kia nếu có mục đích riêng, nhất định cũng là kẻ có định lực, đã hẹn gặp một lần, thì sẽ có lần thứ hai.
Nhưng bọn họ không ngờ, lần thứ hai này cách những nửa tháng, quả là khiến Lãnh Hạ nhìn với cặp mắt khác xưa, là một người rất bình tĩnh.
Nếu đã điều tra rõ thân phận của người kia, vậy thì chỉ cần gặp mặt thôi, nhưng chắc hắn ta sẽ không ngờ, hắn chỉ hẹn cô nương trong sương phòng lầu ba, mà lại có bốn người đến gặp.
Lãnh Hạ mang thai nên Chiến Bắc Liệt tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng quá ba bước, Hoa cô nương chỉ muốn gặp mỹ nam nên la hét đòi đi, đương nhiên hắn cũng nói là sẽ chỉ nhìn, Thác Bạt Nhung tức nổ mắt đương nhiên cũng không ở nhà.
Bỗng nhiên, phía xa có tiếng ồn ào truyền đến.
Lãnh Hạ chợt ngừng bước, nàng nghe thấy có tiếng hét the thé vang lên.
“Chúng ta là người của Thái hậu nương nương, các ngươi dám cản?”
Quay đầu lại nhìn thì thấy có một thái giám đang bị một đại hán ngăn ở cửa một sòng bạc, mà thái giám kia thì cứ cố chấp đi ra ngoài.
Thái giám khoảng hơn ba mươi tuổi, oán hận giậm chân: “Mở to mắt chó của các ngươi nhìn xem, còn dám ngăn chúng ta, cẩn thận mạng nhỏ của các ngươi!”
Hán tử kia nghe thấy có chút khiếp đảm đang do dự thì có một nam nhân hơn hai mươi tuổi đi ra, hừ lạnh nói: “Bản công tử quản ngươi là ai, là người của ai, trên đời này không có đạo lý thua bạc thì quỵt nợ!”
Công tử kia gương mặt kiêu ngạo, chỉ nhìn tướng mạo, cũng thấy là bộ dáng trời đất bao la lão tử lớn nhất.
Hai đại hán cúi người chào, rồi tiếp tục chặn cửa.
Thái giám đẩy vài cái nhưng không được liền quát to: “Các ngươi tạo phản sao, chúng ta muốn đi làm việc cho Thái hậu nương nương, nếu trễ thì các ngươi gánh tội được không?”
“Phi! Làm việc cho Thái hậu nương nương! Ngươi nửa nam nửa nữ còn dám tới đánh bạc? Không hỏi thăm xem, sòng bạc Thiên Hương này là chỗ nào? Thua còn muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!”
Bên kia một người một câu, hùng hùng hổ hổ, càng nói càng khó nghe, dần dần có không ít bách tính xúm lại.
Hoa Thiên nghi hoặc nói: “Tên thái giám này ta từng gặp, không phải người của Hoa Mị, chỉ làm việc vặt trong Ngự Thiện phòng thôi, xem ra là thua nên thuận miệng nói bừa. Nhưng sòng bạc này ta biết, sòng bạc Thiên Hương, phía sau chính là phụ thân của Vinh phi của Tiên hoàng, Kinh Triệu Doãn Chu Hiếu.”
“Là hắn?” Lãnh Hạ nhớ tới người này “Là một kẻ có chút gian xảo.”
Hoa Thiên và Thác Bạt Nhung ngạc nhiên nói: “Ngươi biết?”
Lãnh Hạ liền giải thích, đại hội mỹ nam ngày ấy, nàng đã lệnh Chung Vũ sắp xếp các quan viên vào phòng ở tầng hai, để còn quan sát, Kinh Triệu Doãn Chu Hiếu cũng đến.
Hai người khóe miệng co quắp nhìn nàng, hết sức may mắn là họ không phải quan hệ đối địch với Lãnh Hạ, lại một lần nữa biết được……
Người nữ nhân này không chọc được!
Đại hội mỹ nam kia cứ tưởng là tổ chức vì hấp dẫn Hoa Thiên đến, không ngờ còn một mũi tên trúng hai con chim, nữ nhân này, chưa từng bỏ qua bất kỳ cơ hội ào.
Hoa cô nương thán phục xong liền bĩu môi nói: “Kinh Triệu Doãn thì không là gì, nhưng ân sư của hắn thì rất khó lường, là Vương gia khác họ duy nhất ở Nam Hàn, là bạn tri kỉ của Tiên hoàng, cũng là người luôn nghi ngờ nguyên nhân cái chết của Tiên hoàng.”
Chiến Bắc Liệt nhướn mày: “Vinh Quận vương?”
Hắn gật đầu, nói tiếp: “Đúng vậy, chính là ông ta, giờ đã sáu mươi, từ lâu đã không để ý tới triều chính, nhưng địa vị trên triều cũng rất có trọng lượng. Ba năm trước, là lúc Hoa Mị vọng tưởng xưng đế, các quan lại phản đối cũng có phần của Vinh Quận vương.”
Trong lúc bọn họ trò chuyện, thì bên kia cũng kết thúc mắng nhau.
Công tử kia tức giận đỏ mặt tía tai, hét lớn một tiếng: “Đánh cho bản công tử! Phải dạy dỗ tên hoạn quan này cho tốt!”
Trong sòng bạc lao ra vài người, bao vây lấy tên kia, ra tay ngoan độc.
Bách tính càng ngày càng nhiều, thái giám kia ở giữa vòng vây cố gắng hét to: “Ngay cả người của Thái hậu nương nương ngươi cũng dám đánh, ngươi chờ, ngươi chờ, Thái hậu nương nương nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Công tử cười to: “Thái hậu nương nương? Phụ thân của Bản công tử là Kinh Triệu Doãn, ân sư của phụ thân là Vinh Quân vương, Thái hậu nương nương thì sao? Sẽ không vì hoạn quan như ngươi mà hỏi tội bản công tử.”
Thái giám ôm đầu la to: “Vinh Quận vương đã sớm không để ý tới triều chính, ngươi chờ, ai u…….. Thái hậu nương nương sẽ chém cả nhà ngươi!”
Công tử kia nhìn thái giám bị đánh thâm tím cả người, đạp lên mặt hắn cười gằn: “Cái gì! Một hoạn quan cũng dám thảo luận chuyện triều chính?”
Lãnh Hạ nhướng mày, càng nghe càng thấy không đúng.
Nàng hỏi Hoa Thiên: “Ngươi xác định hắn chỉ là thái giám ở Ngự Thiện phòng?”
Hoa Thiên suy nghĩ một chút: “Ta thấy quen, không phải Ngự Thiện phòng thì là chỗ khác, nhưng nhất định không phải người của Hoa Mị! Lá gan cũng không nhỏ a, đến lúc này rồi còn kiên quyết nói mình là người của Thái hậu.”
“Không đúng lắm!” Chiến Bắc Liệt nhướn mày: “Hình như hắn ta cố ý!”
Lãnh Hạ gật đầu, nàng cũng thấy vậy, một tiểu thái giám làm gì có gan lớn như thế, lúc đầu nói là người của Thái hậu thì thôi nhưng đến giờ còn không xin tha, không chạy trốn mà luôn khăng khăng là người của Thái hậu, như là cố ý khích công tử kia.
Mà công tử kia, cũng là ngốc nghếch kiêu ngạo thôi, giọng nói ngày càng ngạo mạn.
Bên này chiến ngày càng hăng, đã không còn là chuyện sòng bạc nữa, dần dần chuyển về Thái hậu và Vinh Quận vương, nhất là công tử kia, mở miệng ra là Vinh Quận vương, cực kỳ đắc ý.
“Đợi Hoàng thượng tiếp quản triều chính, có Vinh Quận vương chống đỡ, Thái hậu thì làm được gì? Một nữ nhân….. hừ!”
“Ai u.. Ai u…….. Hoàng thượng cách mười sáu tuổi còn sáu năm, sáu năm sau, Vinh Quận vương còn sống được đến lúc đó không a?”
“Ngươi nói cái gì?” Công tử kia hung hăng đá hắn một cước, ngoan lệ nói: “Thế cục triều đình thiên biến vạn hóa, hoạn quan nhà ngươi biết gì mà nói? Sáu năm? Thái hậu có khi còn không chờ được đến lúc đó!”
Quả thật ý của công tử là chưa đến lúc đó Tiểu Hoàng đế cũng đã nắm giữ triều đình.
Nhưng thái giám kia lại giãy dụa đứng lên hét lớn: “Ngươi có ý gì? Ngươi dám nguyền rủa Thái hậu đương triều? Ngươi nói Thái hậu không sống quá sáu năm? Dám có ác ý với Thái hậu?”
Công tử cả kinh, nhìn tên thái giám cắt câu lấy nghĩa này, chặn lại: “Bản công tử không có! Ta không có….”
Dân chúng kinh ngạc nhìn vị công tử kia, lời như vậy, không chừng còn bị tru di cửu tộc!
Công tử kia tay chân luống cuống quát to: “Đánh chết hắn!”
“Ngươi muốn giết người diệt khẩu?” Thái giám kia hét to một tiếng rồi lao đầu vào tường sòng bạc, ngã chết trong vũng máu.
Thái giám này tự sát mà chết liền khiến dân chúng thét lên lui bước, chân tay luống cuống, công tử kia lại bất động hoàn toàn, vô cùng bối rối.
Lãnh Hạ nhìn thi thể thái giám kia trên mặt đất, lạnh lùng cong cong khóe môi!
Ba người chậm rãi xoay người, Hoa Thiên bị khiêng trên vai Thác Bạt Nhung, đầu cọ cọ, ra vẻ nhu nhược: “Ta sợ a!”
Bốp!
Mông lại bị đánh, Thác Bạt Nhung trừng mắt: “Câm miệng cho lão tử!”
Hoa cô nương méo miệng, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Lãnh Hạ duỗi người, Chiến Bắc Liệt lập tức nhảy dựng lên, căng thẳng đỡ lấy eo nàng: “Thai khí, chú ý thai khí a!”
Mọi người trợn trắng mắt, cười nói đi về phía ngoại ô phía nam.
Bọn họ đều không quay đầu lại, để lại những tiếng ồn ào ở phía sau…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]