Đương nhiên, các tướng sĩ Đại Tần cũng không phải kẻ đần.
Họ biết đại quân Đông Sở làm như vậy để quân mình tự rối loạn, có khi còn chờ mình nội loạn rồi ngồi xem kịch vui cũng nên, dù trong lòng có phiền muộn thế nào, có chán ghét nữ nhân có thể là yêu nghiệt kia thế nào thì cũng đều thể hiện là mình không hề bị ảnh hưởng.
Sắc mặt Lãnh Hạ thì càng thản nhiên.
Cảm nhận hơi ấm từ tay Chiến Bắc Liệt, hắn như đang muốn trấn an nàng, Lãnh Hạ khẽ cười, từ lúc đầu dự đoán được chuyện này, nàng từng mềm yếu trong phút chốc, dù sao thì là kẻ địch của toàn thiên hạ, bị vạn dân phỉ nhổ, bị người người thóa mạ…..
Loại cảm thụ này cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng đến giờ, có lẽ đã nghe nhiều, có lẽ đã nghĩ nhiều, cũng có lẽ bản thân nàng vốn không phải người dễ bị kẻ khác ảnh hưởng, những ánh mắt này, những lời nói này, vẫn có thể khiến nàng hơi xúc động, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến nàng bị tổn thương!
Nàng hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên.
Đại quân Đông Sở ngừng lại, phó tướng kia khó hiểu nhìn nàng, tướng sĩ Đại Tần có thể nhận ra nàng, tướng sĩ Đông Sở đương nhiên cũng đoán ra.
Nhất là phó tướng khác với binh lính thông thường, những lời đồn kia sao lại phát triển thành như vậy, hắn có thể hiểu vài phần, nhưng vì thế nên hắn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, cái nữ nhân bị toàn thiên hạ phỉ nhổ kia, bị biến thành yêu nghiệt trong một đêm…..
Sao còn có thể cười được?
Hay là bị ngốc rồi?
Từ phía xa, Lãnh Hạ mỉm cười với hắn, trên biển đã không còn tiếng hô hào, tiếng nói của nàng nhẹ như thở dài nhưng cũng đủ để mọi người nghe rõ.
“Người kia nói là yêu nghiệt phải không?”
Chiến Bắc Liệt cũng cong môi theo, lấy một cung tên từ tiểu binh, ưng mâu cong cong, hết sức ân cần: “Tức phụ, này.”
Mọi người, dù là Đại Tần hay Đông Sở, hơn trăm chiến thuyền, hơn mười vạn tướng sĩ, tất cả đều mở to mắt nhìn nàng nhận cung rồi lắp tên, nhắm ngay phó tướng ở rất ra kia, nghe nàng lầm bầm: “Ngươi nói xem, nên bắn vào đâu thì tốt?”
Nàng muốn làm gì?
Được rồi, rất rõ ràng, nàng muốn bắn tên.
Đã sớm nghe nói Tây Vệ Nữ hoàng văn võ song toàn, nhất là không có chút nội lực nào, công phu cao cường sắc bén lại tàn nhẫn, đây là điều mọi người đều biết, nhưng trước không nói giờ đang ở trên thuyền, gió lớn như thế, tên sẽ bị cản, mà giờ hai quân đều đang nằm ngoài tầm bắn của đối phương, nếu muốn bắn đến thì cần kỹ năng cao thế nào, lực tay mạnh thế nào a?
Cánh tay yếu ớt kia của nàng có thể sao?
Hơn nữa lại còn chọn đông chọn tây, bắn vào đâu thì tốt?
Hơn mười vạn tướng sĩ gần như muốn hộc máu, bắn trúng người ta đã là trâu bò rồi còn hỏi bắn vào đâu?
Không cần phải nói, hiện giờ ai cũng nghĩ như nhau, tất cả nhìn nàng như nhìn quỷ, hay là điên rồi, bị mất lời nói vũ nhục kia làm điên rồi?
Đông Sở bên kia càng cười to, nhất là phó tướng cười ngả cười nghiêng, hắn to tiếng khiêu khích: “Bản tướng bất động đứng ở đây, nếu ngươi có thể bắn tới, bản tướng nguyện nhận cái chết!”
Tướng sĩ Đông Sở cũng ồn ào theo: “Bắn a!”
“Để chúng ta nhìn xem, rốt cuộc thì Tây Vệ Nữ hoàng có năng lực như thế nào?”
“Bắn đi a, phó tướng chúng ta đứng bất động, ngươi bắn tới, phó tướng sẽ nhận cái chết…..”
Vút!
Một tiếng xé gió chợt vang lên!
Mũi tên kia lao nhanh như tia chớp, thậm chí còn không nhìn thấy nó bay đi như thế nào, chỉ trong chớp mắt đã cắm thẳng vào yết hầu phó tướng Đông Sở. Ngay lập tức, tiếng cười bên Đông Sở im bặt, bọn họ trợn mắt sợ hãi nhìn mũi tên cắm giữa yết hầu phó tướng, hắn đang cười to thì ‘rầm’ một cái ngã xuống đất.
Bọn họ không dám tin, quay đầu nhìn mũi tàu phía xa kia.
Bạch y nữ tử kia bắn xong liền thuận tay vứt cung đi, cười tủm tỉm nháy mắt với hướng bọn họ, bộ dạng kia cực kỳ quyến rũ, lại càng tuyệt mỹ, nhưng lại khiến toàn thân họ lạnh băng.
Sau đó thấy nàng duỗi người, chậm rãi nói:
“Yêu nghiệt mà, chí ít cũng phải có chút yêu pháp tùy thân….”
Tướng sĩ Đông Sở như thế, Đại Tần lại càng như thế, bọn họ nhìn nàng bắn ở cự ly gần, đã ở trong quân đội nhiều năm, ai không có chút ánh mắt, làm gì có yêu pháp gì!
Rõ ràng là sức mạnh tuyệt đối, tốc độ tuyệt đối và chính xác tuyệt đối!
Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, thân thể mảnh mai kia lại chứa đựng sức mạnh lớn như thế!
Nhưng chấn động này còn chưa kết thúc, hơn trăm chiếc chiến thuyền Đông Sở không hẹn mà cùng náo loạn, dưới những ánh mắt kỳ quái của quân Tần, dần dần dần dần chìm xuống……..
Bọn họ ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Thuyền bị hỏng?”
“Không thể a, có hỏng thì cũng không thể hỏng cả trăm thuyền cùng lúc được!”
Bên này còn chưa đoán xong, đã nghe thấy binh lính bên kia hoảng loạn sợ hãi: “Có thủy quái, thủy quái đục thuyền!”
Thủy quái?
Thủy quái Đại Tần còn đang ở trên thuyền, chưa phái ra mà, vậy kẻ đang đục đáy thuyền kia là ai?
Bên này đang bàn luận thì thấy sắc mặt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ không hề bất ngờ, thậm chí khóe môi còn hơi cong lên, đây là sự hài lòng trong dự liệu, rất rõ ràng, thủy quái này là do họ âm thầm phái đi, chắc chắn là đã sớm biết.
Chiến Bắc Liệt nhìn những chiến thuyền dần chìm xuống kia đang vội vã căng buồn lui lại về phía sau.
Không hổ là hải quân Đông Sở, rất có kinh nghiệm ứng phó với loại chuyện này, sau một chớp mắt kinh hoàng đã nhanh chóng căng buồm, sửa lại đáy thuyền, thả thuyền cứu sinh, bắn tên và bắn đá về phía này….. rất có trật tự.
Cánh môi chậm rãi cong lên.
Hắn giơ tay lên, hét lớn một tiếng: “Hết tốc lực tiến về phía trước, bắn!”
“Rõ!”
Chiến thuyền Đại Tần giương buồm lên, kích động dâng trào lao về phía trước nhanh nhất có thể, binh lính lắp sẵn tên, đợi đến tầm bắn là bắn, bắn cho chiến thuyền đối diện thành tổ ong, mặt biển lại nhuộm hồng.
Có kinh nghiệm thế nào đi nữa thì cũng phải trong trường hợp không có kẻ địch.
Trên chiến trường, Chiến Bắc Liệt cũng không phải kẻ tốt đẹp gì, luôn tuân thủ nguyên tắc ‘Thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi’ Chỉ huy chiến thuyền truy kích mạnh mẽ, bắn đá liên tục, làm quân Sở hỗn loạn…..
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, lần này đến phiên Đại Tần ầm ầm cười to.
Tiếng cười cực kỳ sảng khoái âm vang trên biển, làm Đông Sở bên kia hận đến ngứa răng.
Thời gian sung sướng luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Mỗ nam cong cong ưng mâu, híp lại thành hình trăng khuyết, nhìn quân Sở đã sửa chữa được chiến thuyền và khôi phục trật tự, bóp cổ tay nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Lãnh Hạ ở bên cạnh hung tợn liếc hắn một cái, còn giặc cùng đường chớ đuổi?
Rõ ràng là thấy người ta sửa chữa thuyền xong, chuẩn bị phản kích, muốn bỏ chạy còn nói dễ nghe như thế.
Mỗ nam bị tức phụ vạch trần nhưng chả hề thấy xấu hổ, nhếch miệng cười: “Đây là nghệ thuật nói chuyện.”
Lãnh Hạ: “…….”
Quân Tần chạy nhanh nên quân Sở chỉ có thể ôm hận nhìn đám người không biết xấu hổ kia chạy về đại bản doanh, nhất là khi nghe vị Đại Tần Chiến thần nói xong câu ‘Giặc cùng đường chớ đuổi’ quả thật là tức đến hộc máu.
Tiện, rất tiện!
Trận chiến này tạm thời kết thúc với sự thắng lợi nho nhỏ của Đại Tần.
Mặc kệ là thắng có khí tiết hay không, hai bên kiểm kê thương vong thì Đại Tần có tốt hơn một chút.
Chiến thuyền cập bến xong, người người vui mừng, có phó tướng tiến lên hỏi: “Vương gia, thủy quái kia là người phương nào vậy?”
Nghe phó tướng hỏi thế, tất cả tướng sĩ cũng nhìn qua, hai mắt muốn có bao nhiêu tò mò thì có bấy nhiêu tò mò.
Nhưng câu hỏi này làm Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ ngẩn người.
Lãnh Hạ mờ mịt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên mặt biển mênh mông, ngơ ngác hỏi: “Hình như chúng ta ….. quên gì đó rồi thì phải?”
Chiến Bắc Liệt nuốt nước miếng một cái, mí mắt giật liên tục: “Hình như…. thế.”
Vừa dứt lời, phía xa xa dần dần xuất hiện một loạt chấm đen nhỏ.
Mấy chấm đen đó so với mặt biển thì có vẻ nhỏ bé, trong sóng biển, họ ra sức vùng vẫy, cố gắng di chuyển về phía này, bất chợt phía sau có một con sóng ập tới, bao phủ lấy họ, một lát sau, mấy chấm đen kia lại ló đầu lên.
Bao phủ, ló đầu lên, bao phủ, ló đầu lên……
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thật đau xót a!
Đúng vậy, mấy chấm đen nhỏ kia chính là thủy quái đục đáy thuyền Đông Sở, cũng là công thần lớn nhất của trận chiến này, là —— Thí Thiên.
Sau khi hiểu ra, phó tướng lập tức sai người thả thuyền nhỏ, hô to: “Đi nhanh, đi nhanh, đó là công thần a, đừng để bị chết đuối!”
Đây là công thần chật vật nhất trong lịch sử, đánh trận xong bị cố chủ quên tiệt, trơ mắt nhìn chiến thuyền lao đi như chớp, sau đó đành phải… chật vật tự bơi về.
Hai canh giờ sau, trời cũng sắp tối rồi, Thí Thiên cũng sắp khóc ra.
Cuối cùng cũng được về bờ, ánh mắt nhìn về phía Lãnh Hạ, quả thực là ai oán đến chảy nước, bị hơn bốn trăm con mắt nhìn như thế, Lãnh Hạ nổi hết gai ốc, mau chóng đi bưng trà rót nước cho công thần.
Ai bảo nàng không có lương tâm, quên mất đám huynh đệ này đây?
Mà việc không biết nên khóc hay cười này lại làm toàn quân có cảm giác khác thường, bọn họ bắt đầu tin tưởng, nữ nhân này, có lẽ cũng không phải là yêu nghiệt do thiên hạ đồn đại, có lẽ mọi chuyện chỉ là âm mưu của Đông Phương Nhuận.
Khi bị hơn mười vạn người thóa mạ, sắc mặt nàng không đổi, còn có thể thản nhiên tự giễu mình là yêu nghiệt, dùng một mũi tên bắn thủng cổ kẻ địch, lại âm thầm phái một đội ngũ đi đục đáy thuyền người ta.
Tâm lý phải vững vàng cỡ nào a!
Nếu bảo bọn họ là nữ nhân này da mặt dày không có điểm cuối thì bọn họ tình nguyện tin trực giác của chính mình……
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]