Các tướng sĩ xung quanh đã sớp ngáp ngắn ngáp dài, sự sợ hãi ban đầu đã bị động tác chậm chạp của lão quân y mài mòn sạch. Tào quân y dùng tốc độ chậm hơn cả rùa ấn lưỡi cưa xuống nhưng mãi vẫn không dám cắt vào thịt, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm. Ông lau mồ hôi rồi nhìn Đặng Phú rất sốt ruột mà không dám giục, đành thở dài nói: “Lão hủ thực sự vô năng a!” Đặng Phú đang định quỵ xuống tiếp. Một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Để ta!” Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy ở phía sâu bên trong thùng xe, người trợ thủ vừa chuẩn bị ma phí tán lúc nãy đang chậm rãi bước ra khỏi chỗ tối, vóc người nhỏ bé và yếu ớt, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lành lạnh chậm rãi đảo qua thân thể tàn tạ của Đặng Quý, không hề có chút chán ghét nào. Chỉ có bình tĩnh. Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, trong quân doanh này sao lại có người ung dung như vậy? Cả đám hán tử lập tức sôi trào, thảo luận ồn ào. “Đây là…… tân binh phải không?” “Da dẻ trắng nõn thế kia, chắc chắn là mới!” “Trước đây chưa từng gặp qua, các ngươi từng gặp chưa, binh chủng nào thế?” Trong lúc mọi người tò mò, Lãnh Hạ bình tĩnh nhìn Tào quân y đang khó tin, và Đặng Phú đang hoài nghi. Xe ngựa quân y đi ở cuối cùng đại quân, mười vạn người kéo thành hàng đi trên đường phải dài đến mấy dặm, mà Đông Phương Nhuận và Liên Công chúa biết mặt nàng thì đi tuốt ở đầu tiên, ở phía cuối này hầu như tuần là thương binh. Trận chiến kia xảy ra trong đêm, giờ nàng lại mặc trang phục binh sĩ, hơn nữa lúc rời đi còn có Mộ Nhị giả trang, sẽ chẳng ai ngờ được rằng nàng là thân phận của Nữ hoàng đâu. Nàng không sợ bị bất kỳ kẻ nào nhận ra. Đặng Phú định nói, một tân binh chưa từng thấy máu tanh như ngươi còn đòi cắt cái gì? Nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu kia của nàng, lời đến khóe miệng rồi lại nuốt trở vào, trong ánh mắt ấy như có thứ gì đó chảy xuôi khiến hắn không tự chủ được mà tin lời. Hắn không còn cách nào cả. Hoài nghi nhìn Lãnh Hạ vẻ mặt bình tĩnh nhưng tuổi còn trẻ rõ ràng không phải quân y và quân y kinh nghiệm phong phú nhưng đến giờ tay còn đang run rẩy, do dự hồi lâu rồi cắn răng một cái, cẩn thận hỏi: “Ngươi có thể chứ?” “Không phải chứ?” Các tướng sĩ ở xung quanh kinh ngạc thốt lên, nghe giọng điệu này của Đặng Phú thì rõ ràng là chuẩn bị tin tưởng tân binh này. Lãnh Hạ trực tiếp không quan tâm. Nàng nhún vai nói: “Ta phụ trách động thủ, Tào quân y chỉ đạo ta cách làm.” Tào quân y hơi nheo mắt lại nhìn nàng, trong ấy có vài phần tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn nhìn thấu nàng, nhưng một lúc sau thì thở dài lắc đầu, thanh niên này a, ông đã sống đến từng này tuổi mà lại không nhìn ra được gì cả. Người này tuyệt đối không phải vật trong ao! Ông cảm thấy không cần nhiều lời nữa, gật đầu đáp ứng: “Trước tiên phải rạch da ra, động tác phải nhanh chuẩn ngoan, không được do dự, tìm được mạch máu thì cắt đứt rồi buộc ga-rô, buộc ga-rô phải nhanh, không được để mất máu quá nhiều, rạch bắp thịt ra rồi đến màng xương……” (Buộc garo: là một cách cầm máu, ở hiện đại mới gọi thế này nhưng thôi kệ nhé.) Mọi người ở phía sau nghe được một câu lại thấy răng buốt vài phần, nghe đến câu cuối cùng đã tê hết cả chân răng. Mấy người phía sau kéo kéo Đặng Phú, nhỏ giọng hỏi: “Phú ca, huynh dám để hắn…..” Đang nói chợt ngừng! Người nọ bụm miệng, trợn to mắt nhìn Lãnh Hạ, vẻ mặt như thấy quỷ. Vào lúc hắn hỏi câu kia, tân binh bộ dạng như đàn bà đó khác xa mấy người bọn hắn, nhanh chóng nhận lấy lưỡi cưa từ tay Tào quân y rồi không hề do dự hạ xuống tay Đặng Quý, mau chuẩn ngoan không hề run rẩy, rồi tìm mạch máu cắt đứt, máu tươi phun đầy mặt và cổ hắn nhưng hắn chẳng hề chớp mắt lấy một cái, mặt không đổi sắc bắt đầu buộc ga-rô…… Chỉ trong chớp mắt đã buộc ga-rô xong. Tất cả mọi người đều há hốc miệng, chỉ cảm thấy cây cỏ không xanh nữa rồi, lá cây rụng rồi, con trùng chết sạch, mùa hè biến thành trời đông giá rét, hoài nghi biến thành sự thật, ngoại trừ kinh ngạc và khiếp sợ, chỉ còn lại có không thể tưởng tưởng nổi và bội phục. Đúng vậy, bội phục. Bọn họ chỉ nghe nói thôi đã ê ẩm hết cả chân răng, nếu không vì sợ mất mặt thì chắc quỵ xuống rồi, cắt bỏ và giết địch hoàn toàn khác nhau, giết địch chỉ cần nhắm hai mắt lại, chém một đao xuống, không thấy quá trình. Nhưng cắt bỏ thì khác, lúc làm phải nghiêm túc cẩn thận không được phân tâm, chăm chú nhìn vào xương trắng, thịt thối, máu tanh…….. Hơn nữa thương thế của Đặng Quý quả thực là khiến kẻ khác buồn nôn, người thường làm sao chịu nổi? Vậy mà tên tân binh trong non choẹt này lại vô cùng bình tĩnh, từ đầu đến cuối không nhăn mày lấy một cái, quả thật là không thể trông mặt bắt hình dong mà, rất đảo điên! Mặc dù đã được uống ma phí tán nhưng Đặng Quý vẫn kêu gào rên rỉ, tiếng thê thảm của hắn khiến huynh đệ Đặng Phú cắn răng quay đầu đi không đành lòng nhìn, còn những người khác thì lui ra ngoài vài bước. Sau đó bọn họ thấy tân binh kia, rốt cuộc cũng có chút biểu cảm. Hắn cau mày lại, đập đầu Đặng Quý một cái, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất nghiêm nghị: “Câm miệng!” Phịch. Mọi người ngã quỵ. Không có nhân tính a không có nhân tính a, mạng người ta đang nằm trong tay ngươi lại còn không cho người ta kêu đau. Một lát sau, tất cả mọi người đều thừ người ra. Từ bên trong xe ngựa, một cánh tay hôi thối đầy bọc mủ bay ra ngoài rơi xuống bên cạnh người vừa khuyên bảo Đặng Phú lúc nãy. Người nọ hét lên một tiếng rồi vội vàng nhảy ra xa, vết thương ở chân không chữa mà tự khỏi. Chỉ thấy tân binh kia bước ra, chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười với hắn ta: “Giữ lại một kỉ niệm.” Mọi người: “…..” Trong những tiếng nôn mửa ầm ĩ, Tào quân y giật mình tỉnh lại, thấy Lãnh Hạ đã cắt xong liền vội vàng làm nốt những công việc còn lại. Máu tươi dính trên mặt và cổ thật là dính, nàng lau mồ hôi trên trán rồi đi đến một chỗ râm mát nghỉ ngơi. Dù cắt bỏ cánh tay không phải việc nặng nhọc nhưng động tác lại không được phép ngừng, vốn cứ nghĩ rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, giết người nàng còn làm ít sao, tuy rằng cắt yết hầu và cắt tay không giống nhau nhưng trong cơn tức giận cắt tay chân người khác cũng không phải chuyện chưa từng làm, năm xưa Trát Tây bắt nạt Tiêu Phượng, chẳng phải đã bị nàng gọt thành gậy người sao. Tuy rằng một là giết, một là cứu. Nhưng cũng là cắt cả thôi, theo Lãnh Hạ, dù gì cũng có nét tương đồng. Hơn nữa cộng sự kiếp trước của nàng – Kiều Thanh, chính là một người toàn năng, hacker, dụng cụ điện tử, quân sư, bác sĩ,….. trừ thân thủ không tốt lắm ra thì chưa từng thấy thứ gì nàng ấy không làm được. Mưa dầm thấm đất, Lãnh Hạ cũng đã gặp không ít những cuộc giải phẫu thế này. Không ngờ đến lúc làm thật, tại cổ đại lạc hậu này lại rất tốn sức! Nhất là tinh thần phải tập trung cao độ. Nghĩ tới đây, nàng chợt nở nụ cười. Nếu là kiếp trước thì sao lại phí sức đi làm chuyện vô ích này, mà giờ, trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ, có thể cứu chữa được nhưng lại mất mạng thì nàng không làm được. Nếu nơi này là chiến trường, Lãnh Hạ có thể không chút do dự chém đứt đầu người ta, động tác nhanh gọn, thậm chí sau đó còn không có chút áy náy nào, vì đó là nơi ngươi không chết ta sẽ chết, hắn là binh sĩ Đông Sở, là kẻ địch! Nhưng bây giờ thì khác. Rời khỏi chiến trường, hắn cũng chỉ là một bách tính, sau này có lẽ sẽ là bách tính Đại Tần. Tới nơi này hơn sáu năm, nàng đã được những người bên cạnh sưởi ấm, trên vai còn có trách nhiệm phải gánh vác, không thể nói rõ là chuyện này tốt hay không tốt nhưng nàng biết, cuộc sống đã phong phú hơn rất nhiều. Đây đều là công lao của Chiến Bắc Liệt mà…… Khóe môi không tự chủ cong lên, Lãnh Hạ cười dịu dàng, nam nhân kia, có lẽ cũng đang trên đường quay về Đông Kỳ Độ. Phịch! Một tiếng vang thật lớn vang lên trước mặt, làm cả xe ngựa cũng bị lung lay. Nàng nâng mắt lên, Tào quân y đã xử lý xong mọi chuyện, mạng của Đặng Quý cũng đã được bảo toàn. Mà tiếng vang kia là do Đặng Phú rưng rưng nước mắt quỳ phịch xuống, làm nàng nổi cả da gà. Một nam nhân cường tráng khóc hoa lê đẫm mưa, ánh mắt mơ màng mờ mịt nhìn nàng……. Lãnh Hạ suýt thì ngã cắm đầu xuống đất. Sao thế này? Rốt cuộc người ta cũng khóc xong, lê hai chân về phía nàng rồi nghẹn ngào thề: “Ân nhân, từ nay về sau, mạng của hai huynh đệ Đặng gia ta sẽ là của ngài! Lên núi đao xuống biển lửa, nếu hơi nhíu mày một cái ta sẽ là cháu trai ngài!” Lãnh Hạ thật sự không cần đứa cháu trai này. Nhưng nghĩ ngợi một chút thì khóe môi bỗng nhiên cong lên, nàng cười híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, gương mặt đầy máu hiện tại không hề có vẻ bình dị gần gũi như nàng nghĩ mà thật sự rất dữ tợn! Đặng Phú sợ run cả người, thật sự muốn chạy trốn…….. Chỉ thấy Lãnh Hạ hài lòng gật đầu, vươn bàn tay nhuốm máu vỗ vỗ vai hắn, trong lúc hắn đang run rẩy sợ hãi, êm ái nói: “Nói những lời này làm gì, sau này sẽ là huynh đệ.” Đặng Phú thật sự không cần người huynh đệ này. Trong lòng rất cảm kích và kính trọng Lãnh Hạ nhưng sao lại thấy phía sau vị ân nhân này, đang có mấy cái đuôi ngoe nguẩy…… Loại dự cảm sắp có nguy hiểm nhưng lại không biết đó là gì này khiến hắn vô cùng sợ hãi. Đặng Phú yên lặng lui vào một góc xe ngựa, ngồi xổm vẽ vòng tròn thôi. “Tham kiến Công chúa!” Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa ồn ào hẳn lên rồi những tiếng hô đồng thanh dội vào. Lãnh Hạ nhìn ra ngoài, mày liễu bất chợt giương cao. Sao nữ nhân này lại tới đây? Người đang đứng giữa vòng vây của binh lính kia, chẳng phải chính là Liên Công chúa sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]