Ánh nến sáng lòa, tiếng nhạc rộn ràng, quả là lúc phồn hoa hưng thịnh.
Trong đại điện, mùi rượu và mùi thức ăn thơm lừng bay khắp chốn, đèn đuốc sáng trưng, lụa màu treo cao, tiếng nhạc hòa tấu đầy vui vẻ.
Văn võ bá quan dẫn người nhà theo, trang phục rực rỡ, như là ai cũng hận không thể mặc tất cả các màu lên người, rượu qua lời lại, dù bình thường đối đầu nhau trên triều thì bây giờ đều vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mỉm cười thân thiện khen ngợi đối phương.
Đúng vậy, lại đến năm mới rồi.
Lúc này, trong một căn phòng nhỏ ở cạnh đại điện, ba huynh đệ Đại Tần đang ngồi quây quần.
Một bàn tròn to bày ở chính giữa, khăn trải bàn bằng tơ lụa, ghế lớn khắc hoa, giấy dán cửa hồng, trên treo câu đối, mọi thứ đều rất hài hòa, nhưng……… chiếc bàn kia lại trống không, chẳng hề ăn nhập với khung cảnh.
Ba nam nhân chống má ngồi đó, vẻ mặt hậm hực, hai mắt trông chờ nhìn chằm chằm bàn tròn, cứ như là nếu nhìn mãi thì món ăn sẽ hiện ra vậy.
“Aizz…..”
“Aizz……”
“Aizz……”
Ba tiếng thở dài đồng loạt vang lên, không biết đợi bao lâu rồi, bụng họ đã kêu vang từ lúc đến giờ.
Lúc này ba người mới hiểu, vừa nãy sau ba tuần rượu trên đại điện, ba người đầy tự hào đứng dậy cáo từ, nói là đi ăn cơm tất niên tức phụ chuẩn bị thì không ít văn võ bá quan lộ ra vẻ mặt hả hê!
Lúc đó còn đang đắm chìm trong niềm vui tức phụ xuống bếp nên không để ý, giờ nghĩ lại mới thấy đau lòng, ngự trù tay nghề tốt thì không ăn lại đi khiêu chiến ba vị tức phụ kia, họ là ai?
Một múa kiếm luyện đao gọn gàng, nhanh lẹ.
Một cắt đứt yết hầu dứt khoát, không chớp mắt.
Một với sở trường đánh bạc và chạy trốn.
Ba nữ nhân như vậy thì làm được món gì.
Huống hồ, một người còn từng làm nổ cả phòng bếp.
Bộp!
Mỗ bá vương Chiến Bắc Việt vỗ bàn: “Lão tử chết đói rồi!”
Mỗ Chiến thần Chiến Bắc Liệt theo ngay sau: “Việc này cần phải dạy dỗ!”
Mỗ Hoàng đế Chiến Bắc Diễn vung tay lên: “Đi thôi các huynh đệ!”
Kết quả là, ba nam nhân khí phách hiên ngang muốn đi tới phòng bếp để dạy dỗ ba nữ nhân kia một chút!
Không sai, chính là như vậy!
Chuẩn bị tâm lý suốt đoạn đường, ngay cả tiếng tim đập còn nghe thấy rõ ràng, ai cũng tỏ vẻ, không phải căng thẳng, ta kích động thôi!
Kết quả là, ba nam nhân kích động, còn chưa đi đến cửa phòng bếp, chân đã mềm nhũn.
Nhìn xuyên qua giấy dán cửa màu hồng, bọn họ nhìn thấy rõ ràng………
Tay cầm một củ khoai tây lớn, lắc đầu chớp chớp mắt rồi đột ngột nện củ khoai tây xuống đất, rồi lại giơ lên rồi lại nện xuống, những tiếng động bộp bộp làm cho vị Hoàng đế nào đó ở bên ngoài run cả chân.
Một lúc sau Tiêu Phượng đá bay củ khoai tây kia đi, buồn bực bĩu môi: “Lãnh Hạ, muội nói món khoai tây nghiền kia, không phải là phải đập nát chứ?”
Niên Tiểu Đao vẫn ăn mặc gọn gàng như trước, rất thoải mái.
“Có phải là nên đập nát không?” Nhặt củ khoai tây vừa bị đập thảm thương kia lên, hai mắt chợt lóe sáng, rồi vui vẻ đi tìm một cái chày về.
Vừa nhìn thấy vật kia, trong đầu mỗ Tiểu bá vương đột nhiên bay ra một loạt thứ, tảng đá, cục gạch, nghiên mực….. mới nghĩ đến đây thôi mà đã thấy đau đầu rồi.
Quả nhiên, Niên Tiểu Đao xoay người lại nhếch miệng rồi cầm cái chày đập thẳng vào củ khoai tây.
Bốp bốp bốp!
Còn Lãnh Hạ thì vẫn mặc bạch y thướt tha như trước, nhưng vì để hợp với không khí tất niên nên lần đầu tiên thêu thêm hai đóa phù dung ở vạt áo.
Người đẹp hơn hoa, cực kỳ tuyệt mỹ.
Bị tiếng động bên cạnh làm nhức đầu, nàng túm lấy tay Niên Tiểu Đao đang hưng phấn đập khoai tây rồi giải cứu nó ra, bắt đầu vuốt cằm suy tư.
Sau đó, ánh mắt dừng lại ở một con dao.
Bàn tay trắng nõn cầm lấy chuôi dao, hàn quang lạnh lẽo chợt lóe, làm Chiến Bắc Liệt lập tức nheo mắt lại nhìn tức phụ mình uy phong lẫm liệt cầm dao bay múa, kia có phải là gọt vỏ khoai tây đâu?
Rõ ràng là vẻ ngoan độc khi chặt đầu kẻ thù mà!
Hắn sờ sờ cổ, vuốt xuống đống tóc gáy vừa mới dựng đứng lên, nhìn những miếng khoai tây mỏng như cánh ve bay trên không trung rồi đồng loạt rơi xuống thớt, Tiêu Phượng và Niên Tiểu Đao lập tức khen ngợi: “Hay!”
Tiêu Phượng vỗ tay: “Độ rộng như nhau.”
Niên Tiểu Đao kinh ngạc: “Độ dày như nhau.”
Đến tận khi nàng kiêu ngạo xoay tay ném con dao bay lên không trung rồi cắm phập vào thớt, hai người kia mới đồng loạt lên tiếng: “Nhưng, đây là miếng mà……”
Lãnh Hạ trước mắt tối sầm, suýt thì cắm mặt vào con dao vừa ném.
Ba người suy nghĩ cách làm khoai tây nghiền cả buổi, cuối cùng lại quyết định: Chuyển thành khoai tây miếng!
Nghe những tiếng thảo luận sôi nổi bên trong về vấn đề xào khoai tây hay làm khoai tây trộn rau, ba nam nhân khóc không ra nước mắt liếc nhau, quyết định thừa dịp ba người này chưa nấu xong, nhanh chóng quay về đại điện lấp đầy bụng đã.
Đêm đông gió thổi lạnh lẽo, ba huynh đệ đang dẫm trên tuyết dày, đột nhiên ngừng bước.
Không hẹn mà cùng nhớ lại mục đích đến phòng bếp, ba người liếc nhau một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi coi như chưa xảy ra chuyện gì, ai cũng giống nhau thôi, thê nô cả, đừng mong chê cười được ai.
Trong đại điện thơm phức mùi thức ăn, ba người đói bụng lập tức thi triển khinh công vọt vào.
Ba cơn gió mạnh phất qua, quan viên trong điện không biết chuyện gì xảy ra đồng loạt quay đầu lại nhìn thì tất cả đều cứng đơ người.
Chỉ thấy ba nam nhân chí cao vô thượng trong hoàng thất Đại Tần, đang điên cuồng cướp thức ăn còn lại trên bàn.
Chiến Bắc Việt mặt dày ôm lấy cái đĩa, hét to: “Ta là đệ đệ!”
Nói bóng gió là huynh trưởng đương nhiên phải nhường.
Chiến Bắc Diễn vươn tay ra lấy cái đĩa, cười nham hiểm: “Trẫm là Hoàng đế.”
Không chỉ là Hoàng đế mà còn là Hoàng đế của năm nước trong thiên hạ này, từ một tháng trước, Lãnh Hạ đã giao Tây Vệ lại cho hắn, bách quan Tây Vệ còn không đợi nàng đả thông tư tưởng đã thông suốt hết cả.
Đời này có lẽ Nữ hoàng luôn thua trong tay Đại Tần Chiến thần, đến lúc đó sinh người thừa kế, chẳng phải cũng là người nhà họ Chiến sao?
Thôi thôi, Đại Tần Tây Vệ đã sớm thân như một nhà, Chiến thì Chiến đi!
Vì vậy, khi mà Lãnh Hạ đã chuẩn bị một lời khuyên bảo đại nghĩa lẫm liệt cùng với vài âm mưu quỷ kế nhưng đều vô dụng thì văn võ bá quan Tây Vệ rất vui vẻ đẩy nàng về Đại Tần, còn hai tay dâng ngọc tỷ, thậm chí cũng tự giác đổi ‘Hoàng thượng’ thành ‘Vương phi’
Làm Lãnh Hạ tức đến trợn mắt.
Ngược lại, Chiến Bắc Liệt rất vui vẻ, từ nay về sau, ai nghĩ đến mẫu sư tử cũng sẽ chỉ nghĩ rằng nàng là Liệt Vương phi, là thê tử của hắn!
Mỗ nam rạng rỡ suốt một tháng làm Liệt Vương phi rất ngạc nhiên, đến tận lúc biết nguyên nhân mới im lặng nhìn trời, mắng một câu ấu trĩ nhưng ý cười ở khóe môi thì không che dấu được.
Cho nên bây giờ, khi Chiến Bắc Diễn vô liêm sỉ đề cập đến Hoàng đế, Chiến Bắc Liệt chỉ chậm rãi nói mười chữ, đĩa thức ăn kia đã được đặt ngay trước mặt.
Hắn nói: “Tức phụ lão tử, trước đây cũng là Hoàng đế.”
Đối với Lãnh Hạ, trừ tình cảm đệ muội, cảm kích về phù dung bảo tàng, hổ thẹn vì nàng chinh chiến sa trường, nhiều hơn nữa, Chiến Bắc Diễn còn có lòng khâm phục.
Trước đó Lãnh Hạ là Tây Vệ Nữ hoàng, ở ngũ quốc thậm chí trăm ngàn năm lịch sử trước đây nàng cũng là độc nhất vô nhị, đó là dạng vinh quang gì, người đời không ai không biết, đừng nói là nữ nhân, dù là nam nhân, cũng có mấy ai chống lại được hư vinh như thế?
Mà Lãnh Hạ thì tùy tiện vung tay lên một cái đã ném ngọc tỷ cho hắn.
Tấm lòng như vậy đương nhiến khiến Chiến Bắc Diễn kính nể, đương nhiên, thi thoảng ăn dấm chua với nàng vì Tiêu Phượng cũng là chuyện có tình có lý mà thôi.
Cho nên bây giờ, khi mà mỗ nam nhân không biết xấu hổ mang tức phụ mình ra, Hoàng đế là hắn đây thật sự hết cách.
Người ta nói rất đúng, tức phụ người ta trước đây cũng là Hoàng đế, nếu không vì lười làm, tùy tùy tiện tiện tặng một quốc gia cho hắn thì có chuyện hắn thống nhất thiên hạ sao?
Chiến Bắc Liệt cầm đĩa thức ăn, cười híp cả mắt lại.
Đời này làm Chiến thần mãi rồi, thi thoảng làm tiểu bạch kiểm trốn phía sau tức phụ cũng thật là sảng khoái!
Bên này ba huynh đệ vì đĩa thức ăn mà suýt đánh nhau, chỉ khổ cho một đám văn võ bá quan ở bên kia, muốn mở miệng khuyên chú ý thân phận lại sợ chọc mấy tôn đại thần mất hứng. Từ khi thiên hạ thống nhất, ba người này càng ngày càng không có chút uy nghiêm nào.
Hoàng đế không giống Hoàng đế, đang lâm triều thì bỗng nhiên tự hỏi một câu: “Không biết Phượng nhi đã dùng bữa sáng chưa?” rồi lập tức chạy biến về chỗ Hoàng hậu.
Vương gia không giống Vương gia, nhàn rỗi liền treo câu ‘tức phụ lão tử’ trên miệng, lại còn ra vẻ rất tự hào, không có tý ý thức tự giác nào của tiểu bạch kiểm cả.
Bá vương không giống bá vương, nhưng cái này lại khiến bách quan cực kỳ vui mừng, Việt Vương gia kiêu ngạo phách lối đánh nhau luôn cầm gạch đập ngày trước giờ thì luôn bị người khác đập đầu.
Bỗng nhiên, ngoài điện vang lên tiếng bước chân.
Mấy tên nhóc đi nghịch tuyết đã quay lại, khuôn mặt ửng hồng vì lạnh lại càng đáng yêu.
“Phụ hoàng.” Có nề nếp, đây là Chiến Tiểu Quai.
“Khụ.” Kiên quyết không gọi, đây là Chiến Thập Thất.
“Cha.” Giọng nói trong veo, đây là Chiến Tiểu Tiêm.
“Cha.” Nói từng chữ một, đây là Chiến Trường Ca.
Tiểu Ca Dao đã hơn một tuổi, mặc áo bông đỏ tươi rực rỡ, phượng mâu long lanh mọng nước, như là tiểu tiên nữ bước ra từ trong tranh, bé nghiêng ngả đi về phía Chiến Bắc Liệt nhưng rầm một cái, ngã phịch xuống đất.
Chiến Bắc Liệt đau lòng nhăn mặt, nhưng bé chỉ cười khanh khách rồi lại đứng lên tiếp tục đi.
Rầm một cái lại ngã tiếp, bé xoa xoa đầu gối, nhưng mặt vẫn cười tươi như hoa, cứ ngã tới ngã lui như vậy, rốt cuộc cũng đến được vòng tay Chiến Bắc Liệt, ngửa đầu non nớt gọi một tiếng: “Cha.”
Mỗ nam chép chép miệng, nếu không phải Lãnh Hạ nói trẻ con lúc còn nhỏ thường nói từng chữ một thì hắn thật sự hoài nghi là Lăng Tử đã dạy hư con gái hắn!
Nhất là………
Nhắc tới cái này, Đại Tần Chiến thần lại nổi bùng lửa giận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]