Triệu Chấn thì nổ tung thành màn sương máu ngay tại chỗ.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi có điểm yếu rồi”.
Một giọng nói ôn tồn dễ nghe chậm rãi truyền đến, giọng nói đó giống như âm thanh tự nhiên khiến người ta không khỏi sa vào trong đó.
Theo giọng nói truyền tới, còn có một người đàn ông áo trắng.
Người đó bay tới, áo trắng tung bay, dáng người như ngọc, trích tiên xuất trần. Hắn ta đeo mặt nạ hồ điệp, không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí chất quanh người hắn ta tao nhã, phóng khoáng linh hoạt. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Lại một kẻ đeo mặt nạ?
Thế giới này làm sao vậy?
Ai nấy cũng thịnh hành đeo mặt nạ?
Ngày mai nàng có nên mua một cái mặt nạ về đeo không?
Không thể phủ nhận khí chất của người đàn ông áo trắng chắc chắn là trong vạn người mới có một, không thua kém Dạ Mặc Uyên bao nhiêu.
“Keng…”
Người đàn ông áo trắng giơ tay phải lên, cây đàn trắng sau lưng nhanh chóng rơi xuống tay hắn ta, ngón tay thon dài trắng nõn gảy đàn, một đòn tấn công mãnh liệt đánh về phía Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên cười nhạt, tiếng tiêu thay đổi, như trống trận thôi thúc.
Ầm một tiếng.
Tiếng tiêu và tiếng đàn va chạm với nhau, cả ngọn núi lại bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Cố Thanh Hy lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Sát chiêu mạnh thật.
Tiếng đàn và tiếng tiêu không ai nhường ai, chiến đấu hừng hực khí thế.
Muông thú trong rừng núi đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293207/chuong-455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.