Chương trước
Chương sau
Mặc dù họ muốn tìm môn chủ Tu La Môn để trả mối huyết thù, nhưng họ chưa đến mức không biết lượng sức mình.
Tìm chuông Phá hồn cũng để tập được võ công tuyệt thế, dễ dàng hơn trong việc đánh bại môn chủ Tu La Môn, tiêu diệt Tu La Môn.
Nghĩ tới đây, Âm lão đại giơ tay giữ chặt Từ tam nương và Triệu Chấn: “Giữ được núi xanh thì không sợ không có củi đốt, để sau này rồi giải quyết nha đầu này”.
Triệu Chấn hất tay ông ta ra, lần đầu tiên nổi giận với Âm Đại Quỷ.
“Đại ca, từ khi nào huynh lại trở nên nhát gan thế? Dù phía trước có chiến thần thì sao? Thiếu tộc chủ Thiên Phần tộc Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau với hắn, chiến thần bị tàn phế hai chân, chưa chắc là đối thủ của Thiên Phần tộc, có gì phải sợ chứ?”
“Tên ngu xuẩn này, còn có ma chủ nữa, nàng ta có quan hệ rất tốt với ma chủ, không thể không đề phòng”, Âm Đại Quỷ giậm chân.
Triệu Chấn luôn nghe lời ông ta, nhưng kể từ khi gã bị móc mắt thì không còn nghe lời ông ta nữa.
“Ma chủ chống lưng cho nàng ta thì sao, suýt chút nữa ta đã có thể lấy mạng nàng ta rồi, ta không quan tâm”.
Nói xong, Triệu Chấn tiếp tục đuổi theo.
Tất nhiên là Âm Đại Quỷ không muốn nhìn gã tự tìm đường chết, bèn ra tay ngăn cản gã.
Âm Đại Quỷ không ngờ Triệu Chấn dám đánh trả, càng không ngờ Từ tam nương cũng nhân cơ hội này hất tay ông ta ra, tiếp tục đuổi theo Cố Thanh Hy.
“Nha đầu xấu xí, ngươi đứng lại đó cho ta, hôm nay lão nương phải lấy mạng ngươi bằng được”.
Giọng của Từ tam nương quá lớn, ma chủ đang do dự có nên đi tìm Cố Thanh Hy hay không đã nghe thấy.
Dạ Mặc Uyên cũng nghe thấy.
Vẻ mặt của ma chủ lập tức trở nên lạnh lẽo, mọi người còn chưa nhìn thấy hắn ta di chuyển như thế nào, bóng dáng màu đỏ đã xuống tới chân núi.
Dưới chân núi, Cố Thanh Hy đang liều mạng chạy lên núi với sắc mặt tái nhợt, khoé miệng dính máu.
Theo sau nàng là một nữ nhân lẳng lơ.
Nữ nhân kia đằng đằng sát khí, huyết thủ chưởng về phía Cố Thanh Hy.
Nếu không nhờ Cố Thanh Hy né nhanh thì chỉ sợ đã bị đánh chết.
Ma chủ cười khẩy, sát khí chợt loé qua trong đôi mắt hai màu xinh đẹp.
Hắn ta vung tay lên, mấy đoá hoa mạn đà la nhanh chóng quấn lấy Từ tam nương như dây leo.
Từ tam nương chỉ nghĩ là hoa bình thường, giơ tay định chưởng nát hoa, không ngờ chưởng lực của ả như đánh vào bông gòn, những đoá hoa không lùi mà tiến tới.
Một tiếng “vèo” quấn quanh người ả.
Từ tam nương hoảng sợ trợn to mắt, nỗi sợ hãi lan từ tim ra khắp toàn thân.
Đó…
Những đoá hoa mạn đà la nở rộ đẹp đẽ há miệng lớn như chậu máu, từ từ cắn nuốt máu thịt ả.
Mỗi lần há miệng đều cắn đứt một miếng thịt của ả, máu bắn tung toé.
“Á…”
Từ tam nương đau đớn vùng vẫy, cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát được. Dây leo của những đoá hoa mạn đà la kia như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không thể nới lỏng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.