Ma chủ cũng không ngừng thôi động nội lực, điều khiển hoa làm chiêu thức, mỗi đoá hoa nở rộ rực rỡ đều biến thành những bộ xương xông về phía Dạ Mặc Uyên.
Hai luồng nội lực tấn công cả trái lẫn phải, Dạ Mặc Uyên dần rơi vào thế thất bại.
“Phụt…”
Dạ Mặc Uyên khó có thể địch lại hai cao thủ tuyệt thế, hộc ra một búng máu.
Ma chủ cười nhếch mép, trở tay chuẩn bị tung sát chiêu trí mạng, nào ngờ một giọng nói quen thuộc vọng lại từ phía xa: “Dạ Mặc Uyên…”
Là giọng của tiểu tỷ tỷ.
Ma chủ thu chưởng, lùi sang một bên, ngay lập tức biến thành thiếu niên ngoan ngoãn tủi thân, lên tiếng mách lẻo: “Tiểu tỷ tỷ, họ thật đáng sợ, đánh đến nỗi đất rung núi chuyển luôn kìa”.
Khoé miệng của Dạ Mặc Uyên và Ôn Thiếu Nghi đang đánh nhau kịch liệt đều khẽ giật.
Khả năng diễn xuất này…
Hắn ta là ma chủ đấy, có biết xấu hổ không vậy?
Đặc biệt là Ôn Thiếu Nghi cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng.
Hắn ta đã đấu với Dạ Mặc Uyên nhiều năm mà vẫn chưa có kết quả.
Hôm nay khó khăn lắm mới có thể tiêu diệt hắn, chỉ thiếu một chiêu cuối cùng, chỉ cần ma chủ liên minh với hắn ta tung một chiêu mạnh nhất, dù Dạ Mặc Uyên không chết thì cũng tàn phế.
Nhưng đến chiêu cuối cùng, ma chủ lại dừng tay.
Ma chủ vừa dừng tay, áp lực của Dạ Mặc Uyên lập tức giảm bớt.
“Ầm…”
Hai chưởng chạm nhau, một gò núi nhỏ ở phía xa lập tức bị họ san thành đất bằng.
Ôn Thiếu Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293202/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.