Những ám vệ khác cũng tập trung lực lượng đánh về phía những con dơi đuổi theo Phù Quang.
Đây là tất cả những gì họ có thể làm.
Phù Quang có thể an toàn rời đi hay không, có thể giải quyết Đông trưởng lão hay không, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn ta.
Dơi tụ tập càng lúc càng nhiều, chúng có thể phá vỡ lớp phòng ngự của họ bất cứ lúc nào.
Rắn độc cũng càng lúc càng nhiều, thuốc bột mà Cố Thanh Hy rải dần bay hơi mất hiệu quả, thuốc cũng bị những con rắn độc ngất xỉu khác che lại, bầy rắn độc dường như không còn sợ hãi, ùn ùn bò tới.
Cố Thanh Hy đốt lửa, muốn dùng lửa để xua đuổi chúng, nhưng những con rắn độc này không hề sợ lửa, bò tới không chút do dự.
“Á…”
Khi mấy tên ám vệ bị cắn, vòng tròn của họ càng lúc càng thu hẹp.
Diệp Phong lo lắng: “Cố cô nương, khinh công của cô tốt nên cô đi trước đi, ta sẽ yểm hộ cô. Còn các ngươi nữa, nếu đi được thì các ngươi cứ đi đi, đi được người nào hay người nấy”.
“Nói vớ vẩn gì đó, chúng ta sẽ không sao, ta tin tưởng Phù Quang”.
Trong lòng mọi người đều không chắc chắn.
Bọn họ cũng muốn tin tưởng.
Thế nhưng…
Đông trưởng lão trốn ở nơi nào thi pháp bọn họ cũng không biết.
Dù có biết, thì võ công của trưởng lão Thiên Phần tộc là thứ mà người thường có thể đối phó được ư?
Bọn họ… Cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Ám vệ cùng lên tiếng: “Vương phi, thuộc hạ yểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293187/chuong-435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.