Nhưng dù thế nào nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Dạ Mặc Uyên sắp xếp không biết bao nhiêu cao thủ để giam cầm nàng.
Nàng khó khăn lắm mới hạ gục được một nhóm, ngay sau đó lại có nhóm khác, tới tới lui lui không biết bao nhiêu đợt, nàng mệt đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Vương phi, xin hãy về đi ạ”.
Về cái rắm.
Dù có bị đánh chết nàng cũng không về.
Vẻ xảo quyệt chợt thoáng qua trong mắt Cố Thanh Hy.
Nàng đột nhiên ôm ngực, hộc ra một búng máu, ngã phịch xuống đất, yếu ớt nói: “Ai… Ai lại thâm độc như thế, không ngờ lại hạ… hạ độc…”
Shh…
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Họ không thể tin được nhìn về phía Cố Thanh Hy nhắm nghiền mắt, nằm trong vũng máu, trong mắt tràn đầy hoảng hốt.
“Thái y, mau tìm thái y!”
Trong đám người có người hoảng hốt hô to.
Không ít thị vệ cuống cuồng chạy đi tìm thái y.
“Vương phi, người thế nào rồi…”
Một nữ ám vệ can đảm dò xét mạch của nàng, vốn đã hoảng sợ, giờ sắc mặt nàng ta lại càng tái nhợt.
“Không… không có mạch đập… Vương phi không có mạch đập!”
A…
Đám người lung lay chực ngã.
Không có mạch đập… vậy chẳng phải chết rồi sao?
Trời ạ, nếu Vương phi xảy ra chuyện thì bọn họ phải giải thích với Vương gia như thế nào đây?
Nhưng bọn họ đã cho người canh gác tầng tầng lớp lớp, vốn không ai có khả năng hạ độc Vương phi được.
“XIU….XÍU… XÍU…UU!…”
Trong tối ngoài sáng, có không ít người lục tục rời đi. Một số thì đi báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293177/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.