Nhưng nàng không ngờ lại đẹp như vậy.
Nói là mỹ nhân tuyệt thế cũng không thái quá.
Đôi mắt nàng như nước, mũi cao thẳng, môi anh đào đỏ mọng, thoạt nhìn tự có khí chất thanh nhã và cao quý.
Cố Thanh Hy hài lòng sờ lên khuôn mặt nõn nà của mình, nhếch môi cười nhẹ.
Với dung mạo này, không uổng công bao lâu nay nàng đã hao tâm tổn sức tìm hoa Yên La và cỏ Địa Ngục.
Cố Thanh Hy vốn không định đeo khăn che mặt, không biết nghĩ tới điều gì đó, nàng vẫn cầm lấy khăn che mặt che đi khuôn mặt tuyệt sắc, chỉ để lộ đôi mắt trắng đen rõ ràng.
“Thanh Phong”.
“Có thuộc hạ, không biết vương phi có gì căn dặn?”
“Vương gia có đích thân đến núi Vọng Hồn không?”
“Chuyện này… thuộc hạ không biết ạ”.
“Đi hỏi xem”.
“Vương phi nương nương, chủ tử đã dặn ngoài việc bảo vệ người thì không được lo những việc khác, càng không thể nói cho vương phi biết”.
“Vậy ý của ngươi là ta là tù nhân?”
“Thuộc hạ không dám”.
“Nếu đã không dám thì ngươi nói xem, bây giờ ngươi nên làm gì?”, Cố Thanh Hy cười như không cười, vẻ khác thường thoáng qua trong đôi mắt như nước.
Thanh Phong run lên, tủi thân đáp: “Vương phi nương nương, người đừng làm khó nô tài được không ạ?”
“Ta chỉ là một tù nhân thôi, đâu dám uy hiếp ngươi, có điều vị tiểu tổ tông trong bụng ta nói với ta, thằng bé ở trong phòng phát chán rồi, muốn ra ngoài đi dạo, ngươi nghĩ sao?”
“Thuộc hạ lập tức theo vương phi đi dạo trong sân”.
“Tiểu tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293174/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.