Cố Thanh Hy duỗi lưng một cái, ngân châm trong tay cũng theo đó di chuyển, vừa uy hiếp lại vừa cảnh cáo.
“Vương gia, ngài xem xét việc phát binh chinh phạt phân bộ Lan kỳ của Ma tộc thế nào rồi? Ta và con đều đang chờ ngài tính toán đấy!”
Ý của nàng là nếu hắn dám từ chối, nàng sẽ lập tức đưa con đi gặp Diêm Vương.
Mặc dù biết Cố Thanh Hy đang uy hiếp mình, nhưng Dạ Mặc Uyên không dám đảm bảo nàng sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến đứa bé.
Đến hiện tại, hắn mới phát hiện một điều.
Từ lần đầu tiên quen biết Cố Thanh Hy, hắn đã bị nàng ăn đến sít sao.
“Giáng Tuyết, điều động nhân mã, lập tức tiến đến núi Vọng Hồn, bổn vương muốn đầu của Lan kỳ chủ và bà của Diệp Phong.
“Vâng!”
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn Cố Thanh Hy, ra vẻ lạnh lùng: “Bổn vương không muốn con còn chưa sinh mà đã gánh trên lưng mạng người, chứ không phải vì cô mà xuất binh đến núi Vọng Hồn đâu”.
“Dạ, ngài tích công đức cho con, ta thay nó cảm ơn ngài”.
Cố Thanh Hy thở hắt ra một hơi.
May mà y thuật của nàng đủ cao, có thể tạo ra hỉ mạch giả.
Nàng thành công rồi!
Dạ Mặc Uyên vẫn còn nhân tính, không đến nỗi không nhận con ruột của mình.
Có Dạ Mặc Uyên hỗ trợ, có lẽ Diệp Phong và bà Diệp sẽ không có việc gì.
“Vương gia, ngài có chắc cứu được bà Diệp không?”
“Cô cho rằng bổn vương nói ngoa à?”
“À, đương nhiên không phải, ta tin lời của ngài mà, nhưng đám thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293171/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.