Nhưng ông trời lại…
Suốt mười tám năm qua, kẻ cướp đi Lâm Nhi của bà ấy gần như bốc hơi, chớ đừng nói chi đặt ra bất kỳ yêu cầu gì.
“Nếu con của người biết được tấm lòng của người, chắc chắn hắn sẽ rất vui!”
“Thật vậy sao?”
“Thật đấy, tuy không biết vì sao ta lại trở thành cô nhi, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng một điều, chắc chắn là cha mẹ ta có nguyên nhân gì đó, bất đắc dĩ mới phải bỏ ta lại. Có lẽ bọn họ vẫn luôn tìm kiếm ta!”
“Ngươi thật sự là một đứa trẻ ngoan, nếu ngươi là con ta thì tốt biết bao”.
Diệp Phong liền cúi đầu, không dám để bà ấy nhìn ra điều khác thường.
Có trời mới biết hắn ta mong nhớ bà ấy nhường nào.
Nhưng hắn ta không thể.
Hắn ta đã dơ bẩn, không xứng với đế hậu Sở Quốc cao quý, quân lâm thiên hạ.
“Ngươi biết không, trước khi nghe những lời của ngươi, ta luôn có suy nghĩ Lâm nhi của ta sẽ không tha thứ cho chúng ta. Chắc chắn hắn sẽ nghĩ chúng ta đã cố ý vứt bỏ hắn, không cần hắn… nhất quyết không nhìn mặt chúng ta!”
“Phu nhân quá long lắng, tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, trừ phi bất đắc dĩ, có ai tình nguyện vứt bỏ đứa con của mình đâu chứ. Chắc hẳn con của người sẽ hiểu cho người. Cũng có thể hắn vẫn luôn tìm kiếm và cầu phúc cho hai người”.
Cách đó không xa.
Khi thấy cảnh tượng này, Cố Thanh Hy suy tư.
Nàng sờ cằm theo thói quen.
Rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Diệp Phong vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293142/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.