Chương trước
Chương sau
“Được…”, Diệp Phong há miệng, khẽ đáp.
“Được rồi, mấy ngày này đừng để đụng nước, có lẽ vài hôm nữa sẽ khỏi thôi!”
Diệp Phong nhìn đôi tay bị băng bó thành một khối, bất giác, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Hắn ta rất muốn nói, so với những gì mà trước kia hắn ta phải chịu thì một chút vết thương này không đáng để quan tâm.
Nhưng hắn ta không dám nói ra miệng, nên chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng hậu Sở Quốc đóng hòm thuốc lại, một góc của hòm thuốc vô tình móc vào tay áo Diệp Phong, khiến cả cánh tay với những vết thương chằng chịt lộ ra ngoài.
Trên cánh tay kia có dấu nung, có vết roi, có vết bỏng, vết thương từ kiếm, từ gậy gộc… tất cả đan xen vào nhau, thậm chí có không ít nơi đã mất đi vài miếng thịt, gần như không một chỗ nào là lành lặn.
Hoàng hậu Sở Quốc và Hạnh Nhi không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt bọn họ lập tức tái đi.
Diệp Phong hốt hoảng kéo tay áo xuống, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước.
Hắn ta không biết hoàng hậu Sở Quốc có thấy vết thương trên cánh tay mình hay không, chỉ có thể sốt ruột giải thích: “Ta da dày thịt béo, những… vết thương này…”
Hạnh Nhi hoảng sợ cắt ngang: “Trời ạ, rốt cuộc ngươi là ai, sao trên đời lại có người bị thương nhiều như vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Diệp Phong, hoàng hậu Sở Quốc cố sức điều chỉnh tâm trạng của mình, tỏ vẻ hời hợt cho qua, hòng giữ lại một chút thể diện cho Diệp Phong.
“Trên người tiểu công tử quả thật có rất nhiều dấu răng, sau này dù có tức giận hơn nữa thì cũng đừng có tự cắn mình, ngươi lảm nhảm gì vậy, còn không mau lui xuống”.
“Phu nhân, hắn không chỉ có dấu răng, hắn… hắn…”
“Nha đầu kia, ngươi càng ngày càng vô lễ, chủ nhân nói chuyện, sao ngươi lại xen vào? Còn không mau lui xuống, sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa!”
Tim Hạnh Nhi bất giác run lên.
Hôm nay, nương nương đã nổi giận với nàng ta mấy lần rồi.
Nếu lại không lui xuống, lỡ như sau này nương nương không cần nàng ta nữa thì phải làm sao?
Hạnh Nhi không dám chậm trễ, vội bái một cái rồi nghiêm mặt lui xuống, đứng ở xa chờ căn dặn.
“Hạnh Nhi bị ta chiều hư rồi, gần đây luôn nói chuyện không suy nghĩ, đợi ngày khác ta sẽ dạy bảo thêm”.
“Không sao!”
Diệp Phong cũng không xác định được hoàng hậu Sở Quốc có thấy được vết thương của hắn ta.
“Mau ăn đi”, hoàng hậu Sở Quốc lại gắp một củ sen cho hắn ta.
“Cảm ơn phu nhân!”
Hai người ba món, chẳng mấy chốc đã ăn hết.
Đây là bữa ăn mà hoàng hậu Sở Quốc cảm thấy ngon nhất trong suốt mấy năm qua, cũng là lần bà ấy ăn nhiều nhất. Người hầu thu dọn bát đũa không khỏi kinh ngạc.
Hoàng hậu Sở Quốc cười nói: “Tiểu công tử nấu ăn thật sự rất ngon!”
“Nếu phu nhân thích thì mỗi ngày ta đều có thể nấu cho phu nhân ăn”.
Nói xong, hắn ta liền cảm thấy hối hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.