Chương trước
Chương sau
Một món nấm xào chay, nấm có nhiều màu sắc và được xếp thành hình ngôi nhà nấm.
Một món canh ngó sen được làm từ ngó sen, đậu Hà Lan, cà rốt, nấm mèo và những nguyên liệu khác.
Một món đậu phụ thập cẩm, sở dĩ được gọi là đậu phụ thập cẩm vì nó bao gồm đậu phụ nhồi, đậu phụ rán kết hợp với ớt xanh và ớt đỏ đan xen nhau tạo thành một bức tranh rất đẹp.
Trong ba món ăn này, bất kể là món nào cũng đủ sắc, đủ vị, từ cách sắp xếp món ăn là biết hắn ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Hạnh Nhi sững người, không ngờ đồ ăn chay lại có thể thơm và đẹp mắt như vậy, trông ngon hơn không biết bao nhiêu lần so với ngự trù trong cung.
Nhưng ba món chay này lại là những món chay mà nương nương ghét ăn nhất.
Nàng ta đã theo nương nương nhiều năm, chưa bao giờ thấy ngự trù nấu những món này cho nương nương.
Hoàng Thượng cũng ra lệnh trong cung không được nấu những món ăn này, bởi vì nương nương sợ mùi đó.
Khi nhìn thấy ba món ăn này, Hoàng hậu Sở Quốc ngẩn ra.
Bà không quen thiếu niên này, nhưng hắn ta không chỉ mang lại cho bà một cảm giác rất quen thuộc.
Hơn nữa…
Lúc mang thai bà rất thích ăn ba món này. Mỗi lần ăn ba món này, bà có thể cảm nhận được đứa con trong bụng mình rất vui vẻ.
Sau đó…
Kể từ khi con mình bị cướp, bà sợ thấy cảnh đau lòng nên không tiếp tục ăn ba món này nữa.
Nghĩ đến đứa con mất tích của mình, mắt Hoàng hậu Sở Quốc đỏ hoe, một giọt nước mắt rơi xuống.
Tay Diệp Phong khẽ run, hắn ta hỏi: “Là do đồ ăn ta nấu không ngon sao ạ?”
“Đương nhiên, phu nhân nhà ta sợ nhất là cái mùi này, ngươi mau lấy đồ ăn của mình về ăn đi”, Hạnh Nhi thừa cơ hội lên tiếng.
“Hạnh Nhi”.
Hoàng hậu Sở Quốc quát, giọng nói nghiêm khắc hơn vừa rồi rất nhiều, làm Hạnh Nhi sợ tới mức suýt quỳ xuống.
Bà ấy nhẹ nhàng nâng tay áo lên lau nước mắt trên khoé mắt, cười đáp: “Công tử đừng nghe nàng ta nói lung tung, ta thích ăn ba món này lắm”.
Bà ấy cầm lấy chiếc đũa, gắp củ sen rồi cắn nhẹ một miếng. Củ sen vừa giòn lại vừa ngon, vào miệng ngọt thanh, đúng là hương vị trong trí nhớ của bà ấy.
“Ngon thật, đã lâu rồi ta chưa được ăn món ngon như vậy!”
“Phu nhân thích thì ăn nhiều một chút, người cứ yên tâm, đây đều là món chay, không có bỏ thịt”.
“Công tử cũng không thích ăn mặn à?”
“Vâng”, một phần là vì hắn ta không đành lòng khi nhìn thấy những động vật kia bị giết hại một cách tàn nhẫn, mặt khác, hắn ta muốn tích đức cho cha mẹ, cho nên từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng ăn thịt, ngoại trừ…
Ngoại trừ lúc bị Lan kỳ chủ ép phải ăn.
Những món ăn này rất hợp khẩu vị của hoàng hậu Sở Quốc, nên bà ấy đã ăn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.