“Ta là hữu hộ pháp của Ma chủ, ngươi dám giết ta chính là đắc tội với Ma tộc”.
Phù Quang giễu cợt: “Đánh nhau lâu như thế, Ma tộc có ai đến giúp ông không?”
Câu nói này nhắc nhở hữu hộ pháp.
Hành cung canh phòng nghiêm ngặt, tại sao lại không có thủ vệ nào cả?
Gã ta thấp thỏm trong lòng, chợt cảm thấy không ổn.
Nhưng gã ta không muốn tin.
Cố Thanh Hy rút một thanh kiếm khác của Phù Quang ra, trong đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo của tử vong.
Nàng gằn từng chữ: “Dám động vào Diệp Phong, ông nên chết đi”.
Hữu hộ pháp đang muốn phản kháng, nhưng kiếm của Phù Quang đã đâm vào cổ họng gã ta, chỉ cần dùng sức một chút sẽ đâm rách cổ họng, lấy mạng gã ta.
Hữu hộ pháp sững người.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, kiếm của Cố Thanh Hy đã đâm sâu vào ngực gã ta.
Máu tươi như tìm thấy lối thoát, phun trào mãnh liệt.
Hữu hộ pháp không thể nào ngờ rằng mình lại chết trong tay hai đứa ranh con.
Hữu hộ pháp chết, thiên địa vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lá bị gió nhẹ thổi qua.
Trong ánh mắt trong trẻo của Diệp Phong lộ vẻ phức tạp.
Phía xa…
Ma chủ và Huyết Sát đứng một trước một sau.
Ma chủ vuốt mái tóc đen suôn mượt như thác của mình, khàn giọng nói một câu: “Ngươi nói xem, đánh nhau lâu như thế mà thủ vệ của Ma tộc chúng ta vẫn không xuất hiện, có phải quá kỳ lạ không?”
“À… vâng…”, không phải chủ tử cố ý thả bọn họ rời đi sao? Còn bảo thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293123/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.