Đây là hành cung của ma chủ nhưng ngoài cửa lại trống không, ngay cả một bóng người cũng không có.
Ma chủ thoải mái bước đi, dẫn nàng đi qua vài con đường nhỏ, cuối cùng đến trước một ngọn núi giả.
“Mật đạo này sẽ dẫn tới ngoài thành”.
“Ta không muốn hỏi tại sao đệ lại quen thuộc nơi này như vậy, cũng không muốn hỏi rốt cuộc đệ là ai, nhưng Cố Thanh Hy ta sẽ ghi nhớ ân tình này”.
Nếu bây giờ nàng còn cho rằng hắn ta chỉ là một người hầu, vậy thì nàng đã uổng phí mấy chục năm sống trên đời rồi.
“Tỷ tỷ, tỷ chỉ cần nhớ kĩ lời tỷ đã nói trước đó là được”.
Trước đó nàng đã nói gì?
Có nói gì đâu nhỉ?
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này”.
“Vâng”, ma chủ cong môi cười, dẫn nàng đi vào mật đạo.
Lúc họ chuẩn bị vào thì có hai tên thủ vệ đi ngang qua, miệng bàn tán không ngừng.
“Nghe nói người hầu Diệp Phong được Lan kỳ chủ sủng ái nhất đã bị hộ pháp của chúng ta bắt lại”.
Bước chân Cố Thanh Hy dừng lại như bị rót chì.
Tia sáng lạnh xẹt qua trong đôi mắt yêu dã của ma chủ.
“Một tên người hầu nho nhỏ mà dám cấu kết với người ngoài, đại náo núi Vọng Hồn, còn giết nhiều thuộc hạ của Lan kỳ chủ. Chậc chậc chậc, dù hắn ta được sủng ái đến đấu, chắc Lan kỳ chủ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta”.
“Có điều… Ngươi nói xem hộ pháp của chúng ta sẽ giao Diệp Phong cho Lan kỳ chủ chứ?”
“Sao, lẽ nào ngươi nghi ngờ hộ pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293117/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.