Nàng cầm kiếm của Phù Quang, chém một lượt ba cây trúc xanh ở trước mắt.
Sương mù ít đi nhiều.
Cố Thanh Hy cười nhạt, bước Ly đi Tốn, tiến nhanh về phía Tây. Dọc đường nàng đi, cứ cách mười bước lại chém một cây trúc.
Đợi đến khi nàng chém xong ba mươi cây trúc, rừng trúc trở nên thoáng đãng, sương mù lui đi với tốc độ rất nhanh.
Tiếng gió âm trầm thê lương ở bên tai cũng không còn thấy nữa.
Trong tầm mắt là rừng trúc xanh biếc um tùm, cao thẳng mảnh mai, dưới ánh nắng chiếu rọi hắt bóng loang lổ. Gió nhẹ thổi qua, lá trúc phát ra tiếng rì rào, tĩnh lặng, ưu nhã, trông thanh tịnh nhẹ nhàng.
Đó đúng là thị giác khác biệt giữa địa ngục và thiên đường.
Trận pháp sương mù đã được phá, nhưng vẫn chưa tìm thấy Diệp Phong và Phù Quang.
Ở không xa có tiếng chém giết loáng thoáng vang lên, Cố Thanh Hy nheo hai mắt lại, đạp mũi chân, đi về phía phát ra tiếng chém giết.
Ngoài rừng trúc, một gian khách điếm bị nội lực mạnh mẽ phá hủy gần như nát vụn, tường ngói vỡ nát rơi vãi khắp nơi, kèm theo những mảnh tay chân chỗ nào cũng có.
Một nhóm người áo đen tay cầm vũ khí, bao vây hai thiếu niên vào giữa. Trên mặt đất có không ít thi thể, máu văng tung tóe, tình thế khẩn trương.
Ánh nhìn đầu tiên, Cố Thanh Hy đã bị một thiếu niên áo đỏ thu hút.
Thiếu niên đó có vẻ ngoài cực kỳ yêu nghiệt, một đôi mắt phượng hẹp dài biếng nhác, dường như không hứng thú với bất cứ thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293107/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.