Trước đó nghe Lạc kỳ thủ nói, hình như Diệp Phong cũng được đưa đến vào giờ Tý.
Lão già đó chơi nhiều mỹ nam mỹ nữ như thế trong một đêm mà không sợ mệt chết.
“Các ngươi ở đây lâu rồi, có biết Diệp Phong bị giam ở đâu không?”
“Ta biết, hắn bị giam ở tầng bảy, là tầng cao nhất của tháp”.
“Ta hỏi các ngươi một vấn đề nữa, các ngươi biết có bao nhiêu người bị giam trong toà tháp này không?”
“Chúng ta không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng gần một trăm người. Ngoại trừ toà tháp này, mấy toà tháp khác cũng đang giam giữ không ít người”.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ khó xử từ trong mắt đối phương.
Chỉ cứu một mình Diệp Phong thì có lẽ còn có thể.
Nhưng để dẫn mấy trăm người thoát khỏi Ma tộc được canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây thì độ khó quá lớn, căn bản không thể làm được.
Có lẽ vì nhận ra họ không muốn, đám người hầu lần lượt quỳ xuống, dập đầu cầu xin.
“Xin các ngươi hãy thương tình mà cứu chúng ta, người nhà chúng ta đang chờ chúng ta. Nếu chúng ta bị đưa đến núi chính, thứ chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết. Người nhà của ta còn cần ta, ta không thể chết được”.
“Đúng đó, gia đình ta còn gia gia nãi nãi lớn tuổi cần chăm sóc, cha nương ta chết sớm, gia gia nãi nãi chỉ có một người thân là ta thôi”.
“Ta không có gia gia nãi nãi, cũng không có phụ thân và mẫu thân, ta chỉ có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293068/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.