Triệu quản sự vẫn chưa hả giận, gã xách cổ áo cậu ta lên, ném thẳng xuống dưới.
“A…”
Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp khe núi.
Những mỹ nam khác hoảng sợ run rẩy, ngay cả thiếu niên mười ba mười bốn tuổi kia cũng không dám nói gì nữa, chỉ run rẩy ngồi xổm dưới đất.
Khuôn mặt dưới mặt nạ của Dịch Thần Phi hơi sa sầm, sát khí chợt loé lên.
Hai người nhìn nhau, đều hiểu hàm ý trong mắt đối phương.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Nàng nhìn Triệu quản sự như đang nhìn một người chết.
Cuối cùng…
Cũng đến được ngọn núi thứ sáu, lồng treo cũng dừng lại, không tiếp tục đi tới ngọn núi chính thứ bảy kia.
Cố Thanh Hy cũng chỉ có thể dừng lại ở ngọn núi thứ sáu, cũng các kỳ thủ khác áp giải mấy người hầu đến đài Tù Phượng.
Đài Tù Phượng này không chỉ nhốt mỹ nam mà còn có rất nhiều mỹ nữ, thậm chí có cả trẻ con.
Nghe nói những người hầu dâng lên cho Lan kỳ chủ đều sẽ bị nhốt ở đây.
Sau khi dạy dỗ xong mới đưa đến chỗ Lan kỳ chủ ở ngọn núi chính.
Cố Thanh Hy nâng mắt hỏi: “Ngươi cảm thấy Diệp Phong có thể ở ngọn núi này không?”
“Xác suất một nửa”.
Ngọn núi thứ sáu canh giữ nghiêm ngặt, có vô số trạm gác kiểm tra, nếu không nhờ Dịch Thần Phi vô cùng quen thuộc nơi này, thì e rằng Cố Thanh Hy sẽ rất khó trà trộn vào.
Sau khi đưa người hầu đi vào, nhiệm vụ của Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi coi như hoàn thành.
Cách đài Tù Phượng không xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293057/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.