Các thôn dân ở thôn Tiểu Hà đã đặt toàn bộ lòng tin vào Diệp Phong, thử hỏi trên đời này có mấy ai làm được như hắn ta.
Tuy người dân trong thôn nghèo khó, nhưng rất nhiệt tình, biết rõ bọn họ là bạn của Diệp Phong và từng giúp đỡ hắn ta, mỗi một nhà đều mang gạo và thức ăn đến, chiêu đãi bọn họ một bữa phong phú.
Tuy đồ ăn không ngon miệng bằng ở phủ Dạ Vương, nhưng lại là bữa ăn ngon nhất mà Cố Thanh Hy từng ăn từ sau khi xuyên không đến.
Sau bữa tối, Diệp Phong đưa Diệp bà bà đi nghỉ ngơi, rồi một mình cầm theo chuông Phá Hồn đi đến chỗ Ma tộc.
Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đứng chờ hắn trong khu rừng nhỏ, vừa gặp, bọn họ vừa quan tâm lại vừa uy hiếp: “Vẫn là câu nói đó, một ngày, ta chỉ cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi vẫn chưa quay về, ta sẽ một mình xông vào Ma tộc”.
Tiêu Vũ Hiên phe phẩy cây quạt, cười nói: “Còn ta nữa, ta sẽ cùng nha đầu xấu xí này xông vào Ma tộc. Ba người chúng ta là một, chỉ cần một người gặp nạn, hai người kia quyết không đứng ngoài mà nhìn”.
Diệp Phong cảm thấy cay cay sống mũi, khắc sâu những người này trong tim, rồi mỉm cười gật đầu và đi đến nơi mà hắn ta muốn đi nhất.
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của hắn ta, Cố Thanh Hy cảm thấy có chút bất an, cứ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Nha đầu xấu xí, ngươi nghĩ Lan kỳ chủ có trả tự do cho Diệp Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293050/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.