Chương trước
Chương sau
“Viện trưởng là bị người ta đâm một nhát vào yết hầu, không biết các người có cẩn thận chú ý qua hay không, vết đao trên cổ viện trưởng mặc dù nhìn không khác nhau lắm, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ thì có thể nhìn ra bên phải sâu bên trái nông, nói cách khác, ông ta là bị tay trái cầm kiếm giết, vết đao trên cổ Dung phu tử cũng vậy”.
Từ phu tử nhìn về phía Thường phu tử và mấy vị trưởng lão, ông ta thấp giọng nói: “Khám nghiệm tử thi một hồi lâu mới khám ra vết đao trên cổ viện trưởng và Dung phu tử bên trái sâu bên phải nông, rất có khả năng là do người thuận tay trái giết chết”.
Giọng ông ta không lớn, vừa hay không ít người tại đây nghe được.
Cố Sơ Vân chậm rãi nói: “Nếu như Diệp Phong cố ý giấu giếm mình thuận tay trái thì sao?”
Đám học sinh trong học viện rối rít đồng ý.
“Nếu như Diệp Phong đến học viện là có mục đích khác, vậy thì vừa mới bắt đầu đến hắn đã giấu chuyện mình thuận tay trái, cái này cũng không kỳ lạ”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Nếu hắn muốn giấu giếm, nếu hắn thật sự là hung thủ, tại sao lúc hắn giết người lại không che mặt, hết lần này đến lần khác muốn cho các ngươi nhìn thấy dung mạo của hắn”.
“Có lẽ hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho nên mới cố ý ló mặt, chứng minh sự trong sạch của mình”.
Cố Thanh Hy hận không thể ném con trà xanh kia ra ngoài, nàng đan chéo hai tay, nắn bóp mười ngón tay vào nhau, tiếng xương kêu rắc rắc vang dội, nàng nhìn chằm chằm Cố Sơ Vân, giọng điệu kỳ quái.
“Cố Sơ Vân, ngược lại ta không biết, miệng tỷ đã lợi hại như vậy rồi, muốn nói thêm tội vậy thì dễ lắm”.
Nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt nàng, lại nhớ đến đám người Lý Hằng vừa bị nàng đánh cho một trận đau, trong lòng mọi người khẽ giật nảy lên.
Cố Thanh Hy muốn làm gì?
Không phải muốn đánh Cố Sơ Vân đấy chứ?
Thường phu tử quát: “Cố Thanh Hy, cô lại muốn làm gì?”
“Phu tử cho rằng ta muốn làm gì?”
Cố Sơ Vân như muốn bật khóc, oan ức lau nước nơi khóe mắt, nức nở nói: “Ta chỉ nói suy nghĩ trong lòng mình thôi mà, cũng không có ý muốn nhằm vào ai, tại sao tam muội muội lại đổ oan cho ta”.
Cố Sơ Vân vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, lúc này dáng vẻ khóc giống như hoa lê dính mưa, càng khiến người ta đau lòng.
Đông đảo các công tử rối rít đứng ở bên cạnh nàng ta.
“Cố Thanh Hy, Cố nhị tiểu thư chỉ nói thật thôi mà, Diệp Phong vốn dĩ là tình nghi lớn, chẳng lẽ nàng ấy nói sai cái gì?”
“Đúng vậy, ba ngày trước sau khi Diệp Phong chạy trốn, đến cả bóng dáng cũng không thấy nữa, nếu hắn thật sự vô tội thì tại sao không dám hiện thân”.
“Trước đó cô cũng nói rồi, cho cô thời gian ba ngày, nếu ba ngày sau cô không tìm ra hung thủ thì mặc kệ bọn ta xử lý Diệp Phong, những lời này chẳng lẽ cô đều quên hết rồi sao?”
“Trí nhớ của Cố Thanh Hy tốt lắm cơ mà, làm sao nàng ta có thể quên được, nàng ta đang càn quấy đấy”.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Hy trở thành đối tượng chịu đả kích.
Ngay cả Từ phu tử cũng không đứng về phía nàng.
Ngược lại Trần trưởng lão lên tiếng: “Phái thêm người, nhất định phải tìm thấy Diệp Phong”.
Mấy lần Cố Sơ Vân muốn nói lại thôi, Trần trưởng lão hỏi: “Cô muốn nói gì, cứ nói thẳng ra đi”.
Cố Sơ Vân có chút lo âu nhìn Cố Thanh Hy, trong miệng ấp a ấp úng.
Ngược lại Cố Thanh Hy cũng muốn nghe xem nàng ta còn có thể nói ra những cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.