Chương trước
Chương sau
Ông ta vốn đã tức giận, nhìn thấy Cố Thanh Hy đánh bạn cùng trường như vậy, ông ta càng giận không có chỗ phát tiết.
Cố Thanh Hy buông tha Lý Hằng, nàng lạnh lùng liếc nhìn các phu tử đến với vẻ bất thiện, cuối cùng tầm mắt nàng nhìn vào Cố Sơ Vân.
Một đóa Bạch Liên Hoa tốt.
Ngoài mặt thay nàng cầu xin tha thứ, thực ra thì quở trách tội nàng, còn dẫn theo nhiều phu tử tới.
Thật đúng là ‘tỷ tỷ tốt’ của nàng.
Bị Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm, Cố Sơ Vân trong lòng không hiểu sao có chút hoảng loạn.
Ánh mắt nàng còn lạnh hơn cả lưỡi đao, giống như có thể nhìn thấu Cố Sơ Vân, cũng có thể thống trị tất cả mọi thứ của nàng ta.
Lý Hằng lảo đảo chạy về phía Thường phu tử, khóc lóc đầy oan ức: “Phu tử, thầy nhất định phải làm chủ cho ta, Cố Thanh Hy vô cớ đánh ta thành như vậy, tay ta còn bị cô ta đánh cho trật khớp, đau chết ta mất”.
Nếu không phải nghe ra giọng nói của hắn ta, dựa vào cái mặt sưng húp kia e rằng không ai có thể nhận ra đây là Lý Hằng.
Thường phu tử tức giận: “Hóa ra ngươi chính là Cố Thanh Hy, sao ngươi phải xuống tay nặng như thế?”
Cố Thanh Hy vặn vặn tay mình vừa đánh đau, thái độ lười biếng: “Bởi vì mồm hắn qua bỉ ổi, thèm đòn”.
Thường phu tử cũng không biết mình vừa rời đi được mấy ngày, học sinh học viện mới thu nhận gan lại to che trời như vậy, ngay cả ở trước mặt phu tử cũng dám phách lối.
“Thứ học sinh không để ai trong mắt, lòng dạ ác độc, làm sao có tư cách ở lại học viện. Trưởng lão, ta thỉnh cầu khai trừ vĩnh viễn Cố Thanh Hy, đuổi nàng ta ra khỏi học viện Hoàng Gia”.
Từ phu tử vội vàng kéo tay áo ông ta, thấp giọng nói: “Không được đâu, nàng ta không chỉ là thủ khoa đại hội đấu văn, hơn nữa còn là hoàng thượng đích thân dẫn tới học tại học viện Hoàng Gia, bắt buộc chúng ta không thể khai trừ nàng ta được, còn nữa… nàng ta còn là vị hôn thê cua chiến thần, nếu đuổi nàng ta thì sẽ không có cách nào báo cáo kết quả với hoàng thượng và chiến thần”.
“Nhưng nàng ta…”
Từ phu tử nháy nháy mắt.
Thường phu tử suy nghĩ đến hậu quả, vậy nên cũng chỉ đành bỏ qua, giữ lại dáng vẻ cao cao tại thượng của phu tử, ông ta ra lệnh.
“Lập tức nói xin lỗi mấy người Lý Hằng, chỉ cần thái độ của cô thành khẩn, thề vĩnh viễn không tái phạm, có lẽ ta có thể xử phạt nhẹ”.
Cố Thanh Hy vuốt sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, trong mắt phượng mang theo ý cười, nàng ngạo nghễ chỉ về phía Lý Hằng: “Bảo ta xin lỗi hắn? Phu tử, e rằng ông nói ngược rồi”.
“Cố Thanh Hy, bọn ta không nói xấu cô, cũng không đánh cô. Vậy mà cô vừa lên đã động thủ đánh người trước, tại sao bọn ta phải xin lỗi cô”.
“Ngươi không nói xấu ta, nhưng các ngươi công khai chửi rủa Diệp Phong, bôi xấu danh tiếng của hắn, chẳng lẽ không phải nói xin lỗi sao?”
“Diệp Phong vốn từng làm cầm sư ở Vô Ưu Quan, lời bọn ta nói cũng chỉ là sự thật…”
“Bốp…”
Lại một cái bạt tai nữa đánh đến.
Răng của Lý Hằng đã bị đánh gãy ba cái, hắn ta đau đến mức suýt chút nữa ngất đi.
“Láo xược, Cố Thanh Hy, cô thật là to gan, ở trước mặt phu tử mà cũng dám phách lối như vậy, cô cho rằng bọn ta không dám đuổi cô sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.