Chương trước
Chương sau
Cố Thanh Hy trở lại học viện, đám học sinh trong học viện tụm năm tụm ba lại một chỗ, rối rít bàn tán chuyện của Diệp Phong.
“Các ngươi biết Diệp Phong đã từng làm việc gì không? Hắn làm tiểu nhị cho người ta trong tửu lâu, mang vác việc nặng ở bến tàu, rửa bát đũa cho người ta ở hàng quán ven đường”.
“Cái gì… Một thư sinh như hắn sao có thể làm mấy việc vô tích sự hèn hạ như vậy? Ngươi có nhầm hay không?”
“Sao có thể chứ? Ta đã nhờ rất nhiều mối quan hệ mới bảo bạn bè tra giúp ta được, các ngươi không tin có thể đích thân đi hỏi mấy ông chủ của tửu lâu kia đi”.
“Không phải hắn tài hoa hơn người sao? Dựa vào bút mực trong tay chẳng lẽ không kiếm được tiền? Hết lần này đến lần khác lại phải đi làm mấy việc hèn mọn để kiếm sống”.
“Đây tính là gì, hắn còn làm cầm sư của Vô Ưu Quan mà, các ngươi vẫn nhớ chứ, hồi trước Vô Ưu Quan có một cầm sư mới đến vô cùng lợi hại, một đêm chỉ gảy một khúc, vì cầm sư đó đến, việc làm ăn của Vô Ưu Quan tốt hơn nhiều so với trước kia, cầm sư đó chính Diệp Phong”.
“Cái gì… sao có thể… Diệp Phong nhìn lạnh lùng cao ngạo, làm sao có thể đi đến nơi như Vô Ưu Quan làm cầm sư chứ, nhất định ngươi nhầm rồi”.
“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, sao ngươi biết hắn sẽ không đi”.
Người của học viện hiếu kỳ vây xung quanh, bọn họ tò mò hỏi: “Thật hay giả vậy? Ngươi sẽ không nói liều ấy chứ”.
“Tiểu thiếp thứ tám ta mới nạp chính là đứng đầu bảng trong Vô Ưu Quan, nàng nhìn thấy bức họa của Diệp Phong, chính miệng nói với ta, ban đầu ta cũng không tin, vì vậy ta đã mang bức họa đến Vô Ưu Quan, các ngươi đoán xem, người của Vô Ưu Quan đều nói người đó chính là Diệp Phong, là cầm sư chỗ bọn họ”.
Vèo…
Mọi người hít lấy hơi lạnh.
Trong nhận biết của bọn họ, chỉ cần là một tên hầu ở Vô Ưu Quan, tất cả đều là người mua vui hèn hạ.
Mặc dù thân phận của Diệp Phong không cao, nhưng dù sao cũng là học sinh của học viện Hoàng Gia, làm sao có thể đi đến nơi đó.
Cái này nếu truyền đi, con đường làm quan của Diệp Phong sẽ chẳng còn gì nữa.
Một công tử bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là vậy, ta đã nói làm sao cầm sư Vô Ưu Quan mời đến làm sao có thể gảy đàn hay như vậy, hóa ra là Diệp Phong đàn, hắn đàn quả thật dễ nghe”.
“Không phải hoàng thượng đã thưởng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu ư? Sao hắn còn đến Vô Ưu Quan gảy đàn?”
“Aiz, cũng không hiểu, không ngoài hai khả năng, thứ nhất, hắn có lòng tham không đáy, muốn kiếm nhiều tiền hơn. Thứ hai, do hắn háo sắc, chìm đắm trong trụy lạc, muốn đến đó chơi gái”.
“Không ngờ Diệp Phong lại là hạng người như vậy, chúng ta đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa rồi”.
Cố Thanh Hy nghe mà không thể nhịn được nữa, nàng trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, từ trên cao nhìn xuống, nàng cười như không cười: “Không ngờ Diệp Phong lại là loại người như vậy”.
Người đó nghe mà không hiểu, vẫn còn ba hoa chích chòe.
“Đương nhiên là tham tiền háo sắc, bề ngoài một kiểu sau lưng một kiểu, còn tàn nhẫn thích giết chóc, từ đầu đến cuối hắn chính là một tên…”
“Bộp…”
Lời chưa dứt, trên mặt người đó bị đánh một quyền đầy hung ác, sức lực lớn, trực tiếp đánh rụng cả răng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.