Khoé miệng Tiêu Vũ Hiên khẽ giật, nhưng hắn ta vẫn không nói gì.
Hắn ta không tức giận vì chuyện này, mà là vết thương của Diệp Phong làm hắn ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác.
Nghĩ tới vết thương dưới hông Diệp Phong, Tiêu Vũ Hiên lại quặn lòng, thực sự không thể tưởng tượng làm sao Diệp Phong có thể chịu đựng được.
Qua chuyện này, hắn ta hoàn toàn không nghi ngờ Diệp Phong là hung thủ nữa.
Nếu Diệp Phong có bản lĩnh giết Viện trưởng và Dung phu tử thì sao lại để mình thành kẻ thảm hại như vậy.
Tiêu Vũ Hiên nghiêng đầu hỏi: “Nha đầu xấu xí, thời gian ba ngày sắp hết, bây giờ lại không có manh mối nào, làm sao cô ăn nói với người của học viện?”
“Ai nói là không có manh mối nào? Chuyện này chẳng phải chứng minh Diệp Phong bị người ta lăng nhục tròn hai ngày, chứ không phải giết người bỏ trốn hay sao?”
“Cô biết ta không nói tới chuyện này”.
“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện sau này để sau này hẵng tính”.
Cố Thanh Hy dùng tay làm gối, dựa vào tảng đá lớn, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn ở trên trời, thở dài.
Xử lý vết thương gần một đêm, cộng thêm đi quanh quẩn trong rừng cả một ngày, cơ thể hai người rất mệt, nhưng không sao ngủ được.
Đợi đến khi Diệp Phong chậm rãi tỉnh giấc, đập vào mắt là Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên đang mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.
Mọi chuyện trước khi hôn mê hiện lên trong đầu, Diệp Phong kinh ngạc, che cơ thể mình lại theo phản xạ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293020/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.