Dường như Tiêu Vũ Hiên đã hiểu rõ, chỉ là trong lòng vẫn thấy khiếp sợ không thôi.
Ánh trăng chiếu xuống, một nam nhân người đầy máu khó khăn bò về phía ngôi miếu, hắn ta bò rất chậm, mỗi lần bò đều như tiêu tốn tất cả sức lực của hắn ta.
Nơi hắn ta bò qua để lại một đường máu thật dài.
Rất lâu sau đó, Diệp Phong mới bò vào được trong ngôi miếu.
Ngôi miếu đã lâu không được sửa sang, cửa sổ gãy vỡ từ lâu, gió rét gào thét thổi vào.
Dưới ánh trăng, Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên thấy Diệp Phong tựa lưng vào tường không ngừng thở hổn hển, dường như đang rất đau đớn.
Hắn ta nhíu chặt mày, một tay giữ lấy bụng.
Một lát sau, hắn ta nhặt một cành củi khô từ dưới đất lên cho vào miệng cắn, thò tay vào bụng, rút mấy con dao đang cắm sâu bên trong ra ngoài.
Dao bị rút ra, máu tươi bắn tung toé.
Hắn ta rất đau, nhưng lại cắn răng nuốt tiếng rên rỉ vào trong, không muốn phát ra một âm thanh nào.
Nếu không vì hắn ta vẫn luôn run rẩy, e rằng người khác sẽ nghĩ hắn ta chỉ đang lấy một thứ rất bình thường ra ngoài.
Sau khi rút một con dao ra, hắn ta lại rút một con dao khác.
Máu tươi tí tách chảy xuống, thấm đỏ mặt đất, cũng như nhuộm đỏ đôi mắt mờ mịt của Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên run rẩy nói: “Hắn ta như thế… có khi nào sẽ chết không?”
Cố Thanh Hy lắc đầu.
“Ta không biết hắn ta có thể chịu đựng được không, nhưng nếu bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293014/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.