Hai ngày một đêm trôi qua, Cố Thanh Hy vẫn không tìm thấy hung thủ, Diệp Phong cũng như biến mất, cho dù học viện Hoàng gia sử dụng tất cả quan hệ vẫn không thể tìm thấy hắn ta.
Học viện bàn tán sôi nổi, đều cho rằng Diệp Phong là hung thủ giết người cho nên mới chạy trốn.
Đến giờ Hợi.
Bên cạnh một ngôi miếu đổ nát ở thành Nam.
Tiêu Vũ Hiên vừa đi vừa phàn nàn: “Còn bao lâu nữa mới đến thôn Tiểu Hà thế? Chúng ta đã đi cả một ngày, chân của ta sắp gãy rồi”.
“Chắc đi qua hai ngọn núi nữa là đến”.
“Hả… Còn phải đi qua hai ngọn núi à? Trời ạ, ta không đi, nếu còn đi, chắc chắn hai chân của ta sẽ bị tàn phế”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta.
Một nữ nhân như nàng còn chưa than mệt, hắn ta than thở cái gì?
Không phải vì hắn ta nên mới bị lạc đường sao.
Đã mấy ngày mấy đêm nàng không được nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc ngồi xe ngựa đi tới thôn Tiểu Hà để gặp bà của Diệp Phong, nàng chỉ vô tình ngủ gật có một lát mà xe ngựa đã bị Tiêu Vũ Hiên cưỡi xuống vực, nếu không nhờ bọn họ mạng lớn thì e rằng đã phải đi gặp Diêm Vương rồi, vậy mà hắn ta còn ở đây than phiền.
“Núi non hoang dã, không một bóng người, ngươi muốn đi ra ngoài cũng chỉ có thể dựa vào hai chân mình, chứ không ai có thể đến cứu ngươi đâu”.
Tiêu Vũ Hiên ăn vạ, tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống: “Ta thật sự không đi nổi nữa, chúng ta nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293011/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.