“Tiêu công tử, Cố tiểu thư, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, các ngươi đừng để vẻ bề ngoài của Diệp Phong lừa, cái tên đó quá xấu xa”, Từ phu tử lại kiên trì nói.
Tiêu Vũ Hiên cười nhạo, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vể khinh bỉ: “Ban đầu là ai một mực khen ngợi Diệp Phong tâm địa hiền lành, tài hoa hơn người, là người có thể tạo ra thành tựu, vậy mà mới qua mấy ngày, Từ phu tử, chẳng lẽ ngay cả thầy cũng đã quên mất mình từng nói gì sao?”
“Ngươi… khốn nạn, Diệp Phong cho ngươi lợi ích gì, tại sao các ngươi phải giúp đỡ hắn như vậy?”
Tiêu Vũ Hiên đang định trả lời, nhưng Cố Thanh Hy đã giành nói: “Bởi vì thư pháp của hắn ta, bởi vì ánh mắt của hắn ta, bởi vì hành động xử sự của hắn ta, ở đây không thiếu các phu tử học thức uyên bác, từ trong thư pháp và tiếng đàn của Diệp Phong, chắc các người cũng nhìn ra nội tâm hắn ta ngay thẳng, cũng không giỏi đấu đá nghi kỵ lẫn nhau với người khác”.
“Trò đùa, dựa vào thư pháp và tiếng đàn có thể nhìn ra một người? Đúng là nói chuyện vô căn cứ”.
“Đúng vậy, một người tốt hay xấu sao trên mặt có thể nhìn ra được, có lẽ hắn giỏi ngụy trang”.
“Tất cả chứng cứ đều chỉ hướng về Diệp Phong, nếu như hắn không giết viện trưởng, tại sao hắn không dám nói tối nay đi đâu, gặp ai?”
Không ít phu tử của học viện có ấn tượng rất tốt với Diệp Phong.
Tiếc là quá nhiều chứng cứ đều chỉ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/293008/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.