Dường như cố gắng hết sức muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng hết lần này đến lần khác bị đẩy vào vực sâu tăm tối vô tận, ngước mắt nhìn xung quanh đều là bóng tối, không thấy một chút ánh sáng.
Tiếng đàn trầm thấp như nói lên sự bất lực của hắn ta.
Cố Thanh Hy nghe đến tâm trạng nặng nề.
Rốt cuộc hắn ta đã trải qua quá khứ như nào, mà tiếng đàn lại trở nên tuyệt vọng, đau đớn như vậy?
Một khúc đàn đã kết thúc.
Mọi người rất lâu cũng chưa trở lại bình thường.
Không ít người khóe mắt đã ngấn lệ.
Cùng với niềm hân hoan và nỗi bi thương của tiếng đàn, trong không khí dường như cũng bao trùm nỗi buồn man mác như trong tiếng đàn của hắn ta.
Rất lâu, không biết là ai hô lên một tiếng đàn hay, mới kéo mọi người lại.
Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Phong.
Thế nào cũng không ngờ được, hắn ta không chỉ đầy tài hoa, mà đàn cũng hay như vậy.
Mọi người trong học viện xì xào.
“Tiếng đàn của Diệp Phong có thể sánh với Thượng Quan phu tử”.
“Điều đó là đương nhiên, chưa bao giờ ta được nghe ai đó đàn xúc động như vậy, nghe vào khiến trái tim ta tan nát, tiếng đàn của hắn ta sao lại bi thương như vậy”.
“Ta vốn tưởng rằng khả năng đàn của Cố nhị tiểu thư đã là cực tốt rồi, nhưng bây giờ so với Diệp Phong đúng là cách biệt một trời một vực, đáng tiếc đại hội đấu văn không thi đàn, bằng không Diệp Phong chắc chắn sẽ thắng”.
Sắc mặt Cố Sơ Vân u ám.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/292998/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.