Ông chủ ngây ra một lúc, sau đó bật cười: “Cậu ấy tên Diệp Phong, tài năng văn chương cũng rất tốt, nhưng cậu ấy không phải là Diệp Phong giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn đó, nếu cậu ấy có thể giành được vị trí thứ hai trong đại hội đấu văn, thì sao có thể vì một chút tiền thuốc mà bôn ba vất vả khắp nơi chứ”.
“Ồ…”, Cố Thanh Hy có chút hứng thú.
Với năng lực của Diệp Phong, tuyệt đối không thể khiến bản thân nhếch nhác như vậy được mới đúng.
“Đứa nhỏ Diệp Phong này, đừng nhìn cậu ấy ngày thường lạnh lùng, thực ra cậu ấy rất tốt, mấy tháng trước cậu ấy dẫn theo bà bệnh chỉ còn chút hơi tàn qua thôn chúng ta, rõ ràng là bụng đói cồn cào, cả người không chút sức lực, chúng ta thấy cậu ấy đáng thương, cho cậu ấy một chiếc màn thầu, ban đầu có nói gì cậu ấy cũng không nhận, cuối cùng thấy bà mình sắp đói chết mới miễn cưỡng lấy một cái màn thầu của chúng ta cho bà cậu ấy ăn”.
“Nhưng cô biết không, chỉ bởi vì chúng ta cho cậu ấy một cái màn thầu, mà mấy tháng nay cậu ấy đều làm các công việc đồng áng cho chúng ta, còn sửa lại mái nhà cho chúng ta, vợ ta sinh khó, là cậu ấy cõng vợ ta đi tìm bà đỡ, nên mới giữ được tính mạng của vợ ta và đứa trẻ”.
Cố Thanh Hy đang ăn mì liền dừng lại.
Nếu thật sự như những gì ông chủ quán mì nói, lòng dạ của Diệp Phong quả thực không xấu.
“Diệp Phong là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/292983/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.