Mọi người hiểu ra.
Nhưng họ không ngờ chỉ vì một miếng ngọc mà lại làm phiền Thái Hậu đích thân đại giá quang lâm.
Chẳng phải bà ta chỉ cần truyền ý chỉ xuống là được sao?
Cố Thanh Hy cười mỉa mai.
Thái Hậu đang giấu đầu hở đuôi đây mà.
Nếu miếng ngọc này thật sự bình thường, vậy thì bà ta sốt ruột làm gì?
Đồ tiên hoàng thưởng cho Đương Đương công chúa không chỉ có một thứ này. Trong số ngân lượng mà Đương Đương công chúa trả cho nàng có không ít thứ là của tiên hoàng để lại cho nàng ta.
Cố Thanh Hy không nói gì.
Thái Hậu như hiểu ra điều gì đó, cười bảo: “Tất nhiên bản cung sẽ không lấy không. Chẳng phải Đương Đương thua ngươi một nghìn một trăm vạn lượng bạc sao? Bản cung sẽ đổi hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc lấy ngọc Nguyệt Nha của ngươi”.
Shh…
Xung quanh vang lên tiếng hít vào của mọi người.
Hai nghìn bốn trăm vạn lượng…
Có nhiều quá không?
Đương Đương công chúa nhảy cẫng lên: “Mẫu hậu, chỉ là một miếng ngọc Nguyệt Nha thôi mà, làm sao đáng giá hai nghìn bốn trăm vạn lượng bạc ạ?”
Thái Hậu khiển trách: “Con thì biết gì, đây là món quà do tiên hoàng tặng đấy”.
“Nhưng…”
Đương Đương công chúa còn muốn nói gì đó, Thái Hậu lập tức sầm mặt lại, ý cảnh cáo trong ánh mắt ấy hết sức rõ ràng khiến Đương Đương công chúa sợ không dám lên tiếng.
Nàng ta thật sự không hiểu.
Chẳng phải chỉ là một miếng ngọc thôi ư, có cần sốt sắng như vậy không?
Nàng ta đã muốn vứt miếng ngọc vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/292951/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.