Trạch Vương khinh thường tức giận mắng: “Không biết trời cao đất dày”.
“Ha, ngài lợi hại như vậy, vậy ngài nói cho ta biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu?”
“Cô…”
“Nếu ngài không biết thì ngoan ngoãn câm miệng cho ta, đừng cho rằng ngài là một vương gia thì có thể chỉ tay năm ngón, không coi ai ra gì, tên đàn ông hèn hạ tưởng ai cũng mê mình”.
“Hoàng thượng, Cố Thanh Hy buông lời tục tĩu, thần khẩn cầu hoàng thượng nghiêm khắc trừng trị”, Trạch Vương siết chặt tay, trong lòng bừng lửa giận.
Dạ Hoàng sao có thể để Cố Thanh Hy rời đi, đây là cơ hội tuyệt vời để làm bẽ mặt chiến thần.
Hắn giả vờ nghiêm túc, nghiêm giọng nói: “Cố tam tiểu thư, đây là đại hội đấu văn, hãy chú ý đến lời nói”.
“Được thôi, ta sẽ chú ý, dù sao Trạch Vương trong mắt ta cũng không bằng cặn bã”.
Bầu không khí liền trở nên lạnh lẽo, trong mắt Trạch Vương đầy lửa giận, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Mã công công thấy không khí không ổn, vội vàng nói: “Phần thi đầu tiên thi họa thời gian là một nén hương, mời các vị tài tử tài nữ vào chỗ ngồi”.
Cố Thanh Hy ngồi xuống, nhìn bút mực giấy nghiên hảo hạng trên bàn, khóe môi khẽ cong lên.
“Trạch Vương, ngài nói xem ngài tài hoa nổi tiếng bậc nhất ở Dạ Quốc, nếu thua một kẻ dốt nát như ta, không biết bách tính Dạ Quốc sẽ cảm tưởng thế nào”.
Trạch Vương cười chế giễu một tiếng: “Ta thua cô? Nói đùa cái gì vậy”.
“Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-phi-sung-vuong/292867/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.